Mùa xuân đến.
Kiều Thụ khoác chiếc cặp sách mới do tôi tự may, nhảy tưng tưng đến trường làng.
Kiều Tranh ở lớp xóa m/ù chữ của mỏ than học hành rất chăm chỉ.
Tối về, dưới ánh đèn dầu, anh vẫn cần mẫn tập viết từng nét chữ.
- Kiều... Di... - Anh nhíu mày, viết tên tôi.
Nét chữ ng/uệch ngoạc.
- Đúng rồi, cứ thế này. - Tôi chỉ tay hướng dẫn.
Anh ngẩng lên nhìn tôi.
Ánh đèn vàng mờ soi đôi mắt sâu thẳm.
- Chữ Di, nghĩa là gì?
Tôi bất ngờ trước câu hỏi.
- Trong Kinh Thi có câu 'lục trúc y y', ý nói trúc xanh tươi tốt, dáng vẻ đẹp đẽ. - Tôi giải thích.
Anh trầm ngâm suy nghĩ.
- Cây... trúc... - Anh cầm bút, vẽ vài đường thẳng đứng ngượng nghịu lên giấy - Ngay thẳng, có đ/ốt.
Ánh mắt chậm rãi dõi theo tôi: - Giống em.
Mặt tôi bừng lên ngọn lửa.
Cuối hạ.
Mỏ than thông báo tin mới.
Sẽ tuyển chọn nhân sự nòng cốt đi đào tạo tại trường than tỉnh.
Học kỹ thuật, về làm công tác viên.
Lương bổng tăng gấp đôi.
Cơ hội hiếm có.
Nhưng phải lên thành phố học nửa năm.
Kiều Tranh được đề cử.
Anh trở về nhà với vẻ mặt ưu tư.
- Nửa năm... nhà cửa...
- Nhà có em. - Tôi ngắt lời - Đi đi!
- Còn con...
- Con em trông được, anh yên tâm.
Ánh mắt anh chất chứa nỗi niềm phức tạp.
- Anh... chẳng học hành bao nhiêu, sợ... không theo kịp.
Lần đầu tiên tôi nghe từ 'sợ' từ miệng người đàn ông thô ráp mà bất cứ điều gì cũng không khiếp hãi này.
- Anh học được mà. - Tôi nhìn thẳng vào mắt anh - Anh thông minh hơn ai hết.
Danh sách đào tạo công bố.
Có tên Kiều Tranh.
Đêm trước ngày lên đường.
Anh xếp đồ.
Ba đứa trẻ quây quanh.
Kiều Ương ôm ch/ặt chân bố: - Bố đừng đi...
Kiều Tuệ mếu máo sắp khóc.
Kiều Thụ ra vẻ người lớn: - Bố đi học giỏi về ki/ếm thật nhiều tiền nhé!
Kiều Tranh xoa đầu từng đứa.
Cuối cùng, đưa tôi gói vải nhỏ.
- Tiền lương. - Anh nói - Để nhà dùng.
Trong gói là toàn bộ số tiền anh dành dụm.
- Em có. - Tôi đẩy gói vải lại - Mỏ than cấp trợ cấp cho anh rồi, đủ dùng. Nhà mình còn tiền.
Anh không cưỡng ép.
Lặng lẽ gấp quần áo.
Đêm khuya.
Bọn trẻ đã ngủ say.
Anh ngồi bên bệ giường.
- Nửa năm. - Giọng trầm đặc - Anh sẽ về sớm nhất có thể.
- Ừ. - Tôi đáp.
Bỗng anh thò tay vào ng/ực, lấy ra vật gì đó.
Đặt vào lòng bàn tay tôi.
Một viên than ngưng nhỏ.
Đen bóng, được mài thô thành hình chiếc thẻ bình an.
Thô ráp nhưng ấm áp.
- Nhặt được dưới hầm mỏ. - Anh nói - Đeo vào, bình an.
Tôi nắm ch/ặt viên than ấm nóng.
- Anh cũng bình an nhé.
Trời chưa sáng, anh đã lên đường.
Đạp chiếc xe đạp Vĩnh Cửu.
Tôi đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn bóng anh khuất dần trong sương mai.
Lòng đột nhiên trống vắng.
Ngày tháng vẫn thế.
Chăm con, cấy cày mảnh đất tự canh, lên mỏ than nhận lương và tem phiếu thay anh.
Thư Kiều Tranh nửa tháng một lần.
Ngắn gọn.
- Bình an, đừng lo.
- Đang học máy khoan đ/á.
- Thi đỗ rồi.
- Gửi về phụ cấp.
Chữ viết ngày càng ngay ngắn.
Nửa năm sau.
Anh trở về.
Đen hơn, g/ầy hơn.
Nhưng ánh mắt sắc như viên than vừa ra lò.
Ba lô vải căng phồng sau lưng.
Vừa bước vào cửa đã bị lũ trẻ bám ch/ặt lấy người.
Từ ba lô hiện ra kẹo ngọt, bánh quy, truyện tranh m/ua từ tỉnh.
Còn có cả chiếc khăn voan mới tinh màu hồng phấn.
Anh đưa tôi.
- Cho em.
Tấm khăn mỏng manh, sắc màu tươi tắn.
Ở làng quê, là thứ hàng hiếm.
Đêm xuống.
Bọn trẻ đã ngủ.
Anh lấy ra cuốn sổ nhỏ.
- Bằng kỹ thuật viên. - Anh đưa tôi xem.
Tôi mở ra.
Trên đó ghi tên anh, đóng dấu đỏ chói.
- Từ nay. - Anh nhìn tôi nói - Lương năm mươi sáu đồng tám.
Gấp đôi trước còn hơn.
- Ừ. - Tôi cất cẩn thận tấm bằng.
Anh nhìn viên than bình an tôi buộc ở khóa rương.
- Vẫn đeo à?
- Ừ.
Anh đưa tay ra.
Đầu ngón tay chai sần chạm nhẹ viên bình an.
Cũng chạm vào tay tôi.
Ngón tay bỏng rát.
- Kiều Di. - Lần đầu anh gọi đầy đủ tên tôi.
- Sao ạ?
- Từ nay. - Ánh mắt anh dán ch/ặt vào mắt tôi, nói từng chữ - Theo anh, anh sẽ cho em và các con cuộc sống tốt đẹp.
Không hoa mỹ trau chuốt.
Như cục than nặng trịch.
Mộc mạc, chắc chắn, ch/áy bùng năng lượng nồng nhiệt.
- Em tin. - Tôi đáp.
Tuyết lại rơi.
Phủ kín núi đồi, mỏ than, ngôi làng nhỏ bé.
Trong nhà.
Bếp lửa ch/áy rừng rực.
Chiếc radio mới m/ua rên rỉ vở kịch mẫu.
Kiều Thụ cặm cụi làm bài.
Kiều Ương và Kiều Tuệ chơi nhảy dây.
Kiều Tranh ngồi cạnh tôi.
Vụng về giúp tôi cuộn len.
Ngón tay thỉnh thoảng chạm nhẹ.
Mang theo hơi ấm và sự thô ráp quen thuộc.
- Đầu xuân. - Anh nói - Mỏ sẽ xây khu nhà cho gia đình công nhân.
- Mình cũng đăng ký một căn nhé? - Tôi vừa cuộn len vừa hỏi.
- Ừ. - Anh gật đầu - Có cả bếp riêng.
Anh ngập ngừng.
- Làm thêm cái sân nhỏ. - Anh bổ sung - Em muốn trồng rau, trồng hoa đều được.
Lửa bếp in bóng gương mặt anh.
Những nét hung dữ u ám ngày xưa đã bị thời gian mài nhẵn.
Chỉ còn lại vẻ kiên cố như núi đ/á.
Bỗng anh đặt cuộn len xuống.
Móc từ túi ra cuốn sổ nhỏ.
Lật giở.
Kẹp bên trong là tấm giấy khen 'Chiến sĩ thi đua kỹ thuật'.
Và hai vé tàu.
- Từ tỉnh về đây. - Anh chỉ vào vé - Xuân ấm lên, anh đưa cả nhà lên tỉnh chơi.
Bọn trẻ nghe thế liền xúm lại.
- Lên tỉnh? Có ô tô to không bố?
- Có công viên không ạ?
Chúng nhao nhao hỏi.
Kiều Tranh hiếm hoi nở nụ cười.
Nụ cười nhẹ như băng tuyết tan.
- Có hết. - Anh vẫy tay - Đi cả nhà!
Lũ trẻ reo hò.
Chơi mệt.
Kiều Ương và Kiều Tuệ dựa vào tôi thiu thiu ngủ.
Kiều Thụ cũng dụi mắt.
- Đi ngủ thôi các con. - Tôi khẽ nói.
Kiều Tranh bế Kiều Ương.
Tôi dắt Kiều Thụ, bồng Kiều Tuệ.
Đưa chúng về phòng nhỏ.
Đắp chăn cẩn thận.
Trở lại gian chính.
Bếp lửa vẫn hừng hực.
Kiều Tranh đứng bên cửa sổ.
Nhìn tuyết trắng xóa ngoài kia.
- Năm ấy. - Giọng anh đột nhiên trầm xuống - Khi chia nhà, chỉ được nửa bao ngô.
Anh quay lại.
Ánh mắt đặt lên người tôi.
- Không ngờ. - Anh nói - Lại có ngày như hôm nay.
Tôi bước đến bên anh.
Cùng ngắm tuyết rơi ngoài cửa.
Mùa đông lặng lẽ.
Che lấp những năm tháng nghèo khó, vật lộn và tuyệt vọng.
Cũng phủ lối đi tới tương lai.
- Bố! Mẹ! - Kiều Tuệ dụi mắt, ôm gối nhỏ đứng nơi cửa.
- Con không ngủ được... Muốn ngủ với bố mẹ...
Kiều Tranh bước tới.
Cúi xuống, bế cô con gái nhỏ lên.
- Được, ngủ với bố mẹ.
Lửa bếp lách tách.
Giấy dán cửa sổ mới tỏa ánh vàng ấm.
Bông tuyết lặng lẽ rơi.
Trong nhà ấm áp vô cùng.