Người ấm rồi, lòng cũng ấm theo.
Tiệc đính hôn bắt đầu vào buổi tối.
Vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể làm bao điều.
Khoảng thời gian hai tháng hẹn ước ban đầu, đã điểm từ lâu.
Nhưng anh vẫn chưa hề nhắc đến.
Chân trần đạp lên thảm, cảm giác mềm mại nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua.
"Phó Ngạn An."
Phó Ngạn An đang treo váy cho tôi quay đầu lại: "Sao thế?"
"Không có gì đâu."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, liếm môi: "Chỉ là... muốn hôn anh."
Không đợi anh đáp lại, tôi nhón chân, thăm dò mở khôi môi Phó Ngạn An.
Phó Ngạn An siết lấy eo tôi, để mặc lưỡi tôi đột nhập.
Chẳng mấy chốc, anh đã chiếm thế chủ động.
Sự kìm nén và điềm tĩnh rạn vỡ, nhường chỗ cho sự chiếm hữu và mãnh liệt.
Chuyện hôn nhau, lần đầu còn ngượng ngùng, lần thứ tư đã thuần thục.
Thêm chút bồng bột, thêm chút rung động.
14
Tôi khoác tay Phó Ngạn An bước vào hội trường đính hôn.
Những vị khách nam nữ đang chuyền rư/ợu đồng loạt đưa mắt nhìn.
Có ánh mắt dò xét, tò mò, đ/á/nh giá, cũng có ngưỡng m/ộ, nhưng không ai dám lên tiếng.
"Phó Ngạn An, có phải do địa vị anh cao không? Em cảm giác họ đang gh/en tị với em."
"Nỗ lực của chồng, vinh quang của vợ."
Tôi bật cười, lập tức ra vẻ hợm hĩnh: "Vậy sao? Thế em phải khoe khoang cho đã đời."
Phó Ngạn An gặp đối tác làm ăn, nâng ly trao đổi vài câu.
"Anh Phó, anh đến rồi."
Cô gái bước tới trong chiếc váy dạ hội đỏ bồng bềnh, trang điểm tinh xảo, dịu dàng tựa nước.
Cô ấy hẳn là nhân vật chính của đêm đính hôn - tiểu thư họ Chu, Chu Tâm Di.
Cô ta nhìn tôi, nở nụ cười ngọt ngào: "Chào chị dâu."
"Chào em."
Đi cùng cô ấy là chàng trai trẻ tuổi điển trai, dáng người cao ráo.
Tôi biết anh ta...
"Giới thiệu chút, vị hôn phu của em - Giang Hằng."
Giang Hằng.
Mối tình đầu của tôi.
Người yêu cũ đột nhiên biến mất mấy tháng rồi nhắn tin chia tay sau vài tháng hẹn hò.
Gần một năm không gặp.
Anh ta càng thêm phong độ, khí chất giờ đây đủ sức chống đỡ bộ vest đắt tiền.
Trong khoảnh khắc giao mắt, ánh mắt anh ta thoáng hiện sửng sốt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản.
Như người xa lạ chưa từng quen biết, lịch sự chào: "Chào cô, Hạ tiểu thư."
Gặp mặt làm ngơ, là kết thúc đẹp nhất cho một mối tình.
Tôi ngập ngừng, chúc mừng: "Chúc mừng đính hôn."
Bồi bàn dâng lên rư/ợu sâm panh, Chu tiểu thư định lấy thì bị Giang Hằng ngăn lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em quên mình không uống được rư/ợu rồi à?"
"Đã có anh ở đây mà."
Chỉ vài lời đối đáp, đủ thấy tình cảm ngọt ngào của họ.
Người cũ gặp lại, như nhổ củ cải khỏi đất, tất nhiên sẽ vương chút bùn, dính chút đất.
Ký ức năm xưa, chính là những vệt bùn đất lấm tấm ấy.
Lý do chia tay, đến giờ tôi vẫn nhớ như in.
"Hạ Hân, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh cứ mãi đuổi theo em, thực sự quá mệt mỏi."
Anh ta nói, ở bên tôi, cả thân lẫn tâm đều kiệt quệ.
Gia thế Chu tiểu thư vượt xa tôi, vậy mà anh ta lại cười hạnh phúc đến thế.
Là do không đủ yêu?
Hay là, suy nghĩ của anh ta đã thay đổi?
Ly rư/ợu vang tiếp nối ly rư/ợu vang.
Khi Phó Ngạn An tìm thấy tôi, đầu óc tôi đã choáng váng.
Anh đưa tôi rời đi sớm.
Trên đường về, tôi dựa vào lòng Phó Ngạn An.
"Anh từng nói với em, mỗi người đều có quá khứ riêng. Giang Hằng, có phải là quá khứ của em không?"
Anh đã nhận ra.
Tôi cũng không định giấu giếm: "Đúng vậy."
15
Về đến nhà.
Phó Ngạn An bế tôi lên lầu.
Áo len văng nhiều vết rư/ợu, Phó Ngạn An giúp tôi cởi ra.
Cơn say th/iêu đ/ốt khó chịu, tôi quấn lấy người Phó Ngạn An, hơi lạnh từ ngoài trời vẫn còn vương.
Một nóng một lạnh, thật dễ chịu.
Chạm vào đã thèm, muốn nhiều hơn nữa.
Tôi vòng tay ôm cổ Phó Ngạn An: "Phó Ngạn An, anh muốn làm với em không?"
"Làm gì?"
Anh cố ý giả vờ không hiểu.
Tôi sốt ruột, muốn bịt miệng anh.
Phó Ngạn An nghiêng đầu, tránh nụ hôn của tôi, giọng lạnh lùng: "Vì hắn đính hôn nên em đ/au lòng muốn giải tỏa, hay đơn thuần chỉ muốn làm với anh?"
Cơn say cuồn cuộn, đầu óc tôi không kịp chuyển động: "Khác nhau gì đâu?"
"Khác nhau."
Ánh mắt Phó Ngạn An lạnh lẽo, giọng điệu cứng rắn, chỉ thiếu viết chữ "từ chối" lên trán.
Lần đầu chủ động đã bị cự tuyệt, thật x/ấu hổ.
"Không làm thì thôi!"
Tôi hậm hực đẩy anh ra, loạng choạng bước vào phòng tắm.
Bụng dạ cồn cào khó chịu, tôi ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Ngay cả cơ thể cũng chống đối, nước mắt sinh lý hòa lẫn nước mắt thật lăn dài, tiếng khóc nấc nghẹn ngào.
"Hạ Hạ."
Tiếng động ầm ĩ do tôi gây ra khiến Phó Ngạn An đẩy cửa bước vào.
Tôi ngoảnh mặt, không cho anh nhìn.
"Anh vào làm gì?"
Phó Ngạn An bế tôi dậy, tôi đẩy qua loa vài cái rồi để mặc anh ôm.
"Giải rư/ợu, uống chút đi."
Phó Ngạn An pha cho tôi thứ nước hoa cát tường anh thường dùng sau khi tiếp khách.
"Không uống!"
"..."
Vốn được Phó Ngạn An chiều chuộng, tôi sinh ra chút tính kiêu kỳ, tính khí cũng hung hăng hơn.
Làm om xong, liếc nhìn anh.
Phó Ngạn An sắc mặt âm trầm, chân mày cau lại, nhìn chằm chằm vào bát nước giải rư/ợu.
Tôi vẫn sợ anh nổi gi/ận.
Tự tay cầm lấy, lặng lẽ uống cạn.
Có lẽ do nước hoa cát tường hiệu quả, hoặc bản thân tôi chẳng say đến thế, đầu óc tỉnh táo dựa vào lòng Phó Ngạn An.
Nghĩ đến việc anh cự tuyệt mình, lòng thấy ngột ngạt khó chịu.
"Sao anh lại từ chối em? Anh không muốn sao?"
"Điều anh muốn, là sự tự nguyện của em khi tỉnh táo."
Tôi hiểu được hàm ý trong lời anh, nhớ lại những ngày qua, ngón tay bứt mép túi áo anh, khẽ trách: "Phó Ngạn An, thứ anh muốn ngày càng nhiều rồi."
"Thời gian bên em càng lâu, anh lại càng muốn nhiều hơn."
"Hạ Hạ, anh rất tham lam."
Anh thừa nhận một cách thẳng thắn.
Mấy tháng sống cạnh nhau ngày đêm, có điều sớm đã lộ ra.
Ví như, tấm chân tình của Phó Ngạn An.
"Em không phải không buông được Giang Hằng."
Tôi không muốn sinh ra hiểu lầm vô cớ: "Em chỉ không hiểu nổi, em chưa từng giấu giếm hoàn cảnh gia đình, từ đầu anh ấy đã biết rõ."
"Vậy mà khi chia tay lại nói, khoảng cách quá lớn, không hợp với em. Thế tại sao ban đầu lại đến với em? Sao không dứt khoát chia tay, lại lằng nhằng dây dưa mấy tháng trời?"
"Quãng thời gian đó, em không ngừng nghi ngờ bản thân. Tối nay gặp lại anh ta, em lại nhớ về chuỗi ngày u tối ấy, muốn chứng minh mình không tệ đến thế."
"Phó Ngạn An, nếu làm tổn thương anh, em xin lỗi."
Tôi phơi bày toàn bộ nỗi lòng mình.