Ánh nắng chiếu rọi lên người cô, như khoác lên một lớp áo giáp vàng rực, cũng soi rõ khoảng trời quang đãng trong đôi mắt đã hoàn toàn buông bỏ. Nhưng tôi biết, từ khoảnh khắc này, cô ấy đã thực sự trở thành nữ chính của cuộc đời mình.

8

Lấy lại được chiếc đồng hồ, Ôn Tri Ý thở phào nhẹ nhõm. Cô nhất định mời chúng tôi ăn tối.

Cô dẫn chúng tôi lên lầu, mở cánh cửa nhà, một khung cảnh ấm áp hiện ra trước mắt. Vài chậu cây xanh được xếp ngay ngắn trên tủ, chiếc đèn treo màu vàng ấm tỏa ánh sáng dịu dàng, chuông gió đung đưa nhè nhẹ trong gió như đang chào đón chúng tôi.

Mẹ Ôn Tri Ý bước ra từ nhà bếp, thấy chúng tôi liền nở nụ cười hiền hậu: "Các con ngồi chơi một lát nhé, cơm sắp chín rồi".

Ôn Tri Ý ôm chầm lấy mẹ như chú gấu túi, lén đeo chiếc đồng hồ vào tay bà.

"Ôi, cảm ơn con gái yêu!"

Mẹ cô reo lên vui sướng, người phụ nữ ngoài bốn mươi giờ đây cười tươi như đứa trẻ vừa nhận được món quà yêu thích.

Chúng tôi ngồi trên sofa, ngắm nhìn cảnh tượng ấm áp của hai mẹ con mà chìm vào suy tư. Khi đọc sách, tôi chỉ chăm chú theo dõi cuộc sống ngọt ngào của nam chính và nữ chính, nguyên tác cũng không miêu tả nhiều về mẹ Ôn Tri Ý, tôi chỉ biết bà qu/a đ/ời vì u/ng t/hư sau khi con gái kết hôn.

Nhưng khi bà hiện hữu sống động trước mắt, tôi chợt nhận ra: người yêu thương nữ chính nhất trong cuốn sách này không phải nam chính. Mà là mẹ cô ấy.

Nhưng, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy những chi tiết này?

Tối đó, chúng tôi ngủ trên giường Ôn Tri Ý. Sau khi tắm xong, cô nằm xuống giữa tôi và Giang Hội, thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng.

Nằm được một lúc, Giang Hội bỗng nói giọng nghẹt mũi: "Số này là tôi đặt chế độ song nữ chính".

Tôi lập tức đáp lời: "Tôi gh/ét người giàu".

Dù không hiểu chúng tôi đang nói gì, Ôn Tri Ý vẫn rất rộng lượng, nắm lấy tay cả hai: "Đừng cãi nhau nữa".

Không cãi thì không được. Có lẽ nghe hai đứa chúng tôi cãi nhau như trẻ con làm phiền, một lúc sau cô lại nói: "Còn cãi là tôi mách mẹ đấy. Ngủ đi thôi, mai còn phải đi b/án hàng rong nữa".

Chúng tôi chợt nhớ lời hứa phụ cô đi b/án hàng, vội vàng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, hay có lẽ chỉ vài giây, tôi khẽ thều thào: "Ôn Tri Ý, cậu không được thích hắn ta nữa đâu đấy".

Trong bóng tối, Ôn Tri Ý móc ngón út của tôi, thì thầm: "Ừ".

8

Mẹ Ôn Tri Ý rất bận, ban ngày đi làm bình thường, tối đến còn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Để phụ giúp gia đình, cuối tuần Ôn Tri Ý thỉnh thoảng ra chợ đêm b/án mì cay.

Rau tươi nhúng vào nồi nước dùng, vớt ra chan nước lèo đỏ rực, mùi thơm cay nồng bốc lên ngào ngạt. Rắc thêm ngò, hành lá và tỏi băm, một tô mì cay nghi ngút khói là hoàn thành. Tôi và Giang Hội xung phong phụ giúp.

Ba chúng tôi phân công rõ ràng: Ôn Tri Ý đảm nhận nấu mì, Giang Hội lo tiếp khách và đóng gói. Tôi bắt chước trên mạng, dựng điện thoại livestream.

Thực ra ban đầu, quán nhỏ của chúng tôi chẳng mấy khách. Sau đó không hiểu sao một video hài hước bỗng nổi như cồn, nhiều người tìm đến ăn thử. Ngay cả trong trường cũng đồn về chuyện ba đứa chúng tôi b/án hàng ở chợ đêm.

Một tối nọ, đang bận rộn thì Ninh Tuyết dẫn vài cô gái thong thả đi đến. Cô ta nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy kh/inh miệt, giọng điệu chua ngoa: "Đây không phải là học sinh đứng đầu khối sao? Cuối tuần không ở nhà ôn bài lại ra chợ đêm b/án hàng rong? Nhà nghèo đến mức không có gì ăn sao?"

Giang Hội nóng tính lập tức đáp trả: "Liên quan gì đến cô? Miệng thối đến nỗi nước lèo của tụi này cũng thành mùi bún ốc rồi kìa!"

"Cô!"

Ninh Tuyết suýt ngất. Cô ta cười lạnh, hướng ánh mắt về Ôn Tri Ý: "Ôn Tri Ý, em cũng lạ thật, thiếu tiền sao không nói với A Xuyên? Chỉ cần em chịu mềm mỏng, anh ấy chắc chắn sẵn lòng nuôi em."

Chúng tôi mới nhận ra Hạ Vân Xuyên cũng đến. Anh ta mặc áo sơ mi trắng tinh, có chút lạc lõng giữa không gian chợ đêm xô bồ. Ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi, môi mím ch/ặt như đang chất chứa ngàn lời muốn nói.

[Bình luận trực tiếp: Con phản diện này sao mà đểu thế, suốt ngày A Xuyên A Xuyên, thấy người ta thèm ngó không?]

[Cảnh tranh giành kinh điển, nam chính lại vô tư đứng ngoài.]

[Nam chính miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo thôi, hắn chỉ đang đợi nữ chính c/ầu x/in. Chỉ cần nữ chính mở miệng, hắn sẽ lập tức giúp trả hết n/ợ, lúc đó cô bé lọ lem sẽ thành công chúa thực thụ!]

Không ngờ Ôn Tri Ý dừng tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhưng kiên định nhìn Ninh Tuyết: "Ninh Tuyết, chúng tôi nghèo hay giàu không liên quan đến cậu. Với lại, dù có thiếu tiền thế nào, tôi cũng không sống nhờ vào việc ăn xin người khác. Tự ki/ếm tiền nuôi bản thân và gia đình, thế là đủ".

Tôi cũng cười theo: "Cô bạn này, cậu lo cho bản thân mình đi, đừng suốt ngày soi mói chuyện người khác".

Giang Hội liếc Hạ Vân Xuyên: "Hắn thật sự giàu thì sao không giúp cậu chữa căn bệ/nh gh/en tị và đ/ộc địa này đi?"

Ninh Tuyết bị chúng tôi chặn họng, mặt đỏ mặt tái, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể gi/ận dữ lôi Hạ Vân Xuyên bỏ đi.

Trước khi đi, ánh mắt Hạ Vân Xuyên nhìn chúng tôi rất phức tạp, nhưng rốt cuộc vẫn theo Ninh Tuyết rời khỏi.

Ba chúng tôi nhìn nhau, không nhịn được bật cười.

9

"Chủ quán ơi, một tô mì cay, không ngò không tỏi."

Một vị khách ngồi xuống, mang theo hơi gió đêm hơi lạnh từ chợ đêm.

"Đến ngay đây!"

Giang Hội quay người rửa rau xanh, thả vào nồi. Tôi cúi xuống xúc rau vào rổ, nước xươ/ng sôi sùng sục, hơi nóng làm mờ cả mắt.

Ôn Tri Ý cẩn thận múc mì cay ra tô, khi trao cho khách thì khẽ nói.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm