Cùng Hướng Đến Ánh Sao

Chương 8

23/10/2025 08:49

Tô Vãn Tình vừa từ nước ngoài học xong ngành quản lý nghệ thuật trở về, trên người bộ vest cao cấp c/ắt may gọn gàng, cách nói chuyện đã thêm phần sắc sảo. Nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt lấp lánh và cái cằm hơi nhếch lên vẫn là cô tiểu thư kiêu ngạo mà mềm lòng năm nào.

Cô ấy bước tới véo má tôi: "Chà, ở quê gió thổi nắng dội, da dẻ không còn mịn như trước nữa! Chỗ chị vừa nhận được lô mặt nạ quý tộc mới, lát nữa chị gửi cho em cả thùng nhé!"

Trần Dã hầu như không thay đổi, vẫn phong thái lười biếng ngày nào, nhưng giữa chặng mày đã lắng đọng thêm nhiều thứ. Anh trở thành doanh nhân nổi tiếng địa phương, kinh doanh vật liệu bảo vệ môi trường, nghe nói làm rất lớn.

Anh cầm ly rư/ợu bước tới, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Giỏi lắm, cán bộ Tống. Sau này trong làng có dự án gì nhớ ưu tiên công ty bọn anh, tạo phúc lợi cho bà con nhe." Giọng điệu đùa cợt nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.

Tiền Đa Đa quả nhiên nối nghiệp cha, trở thành giám đốc xưởng thực phẩm gia đình, người có phần m/ập hơn trước, nụ cười cũng chất phác hơn. Anh kéo tôi, hào hứng lên kế hoạch: "Khải Tinh! Xưởng tụi anh vừa mở dây chuyền đồ ăn vặt tốt cho sức khỏe, toàn dùng nông sản địa phương, em thấy giúp tụi anh kết nối với làng được không? Cái này có phải là... cái gọi là hỗ trợ công nghiệp xóa đói giảm nghèo không?"

Các bạn học khác cũng đều đến, người thì làm giáo viên, người mở cửa hàng nhỏ, người vào cơ quan nhà nước... Tất cả quây quần ngồi cùng nhau, ồn ào trao đổi tình hình gần đây, trêu đùa lẫn nhau, như thể những năm tháng xa cách chưa từng tồn tại.

Tôi nhìn họ, nhìn những khuôn mặt đã l/ột x/á/c vẻ ngây thơ thuở nào, đều đã tìm được vị trí của mình trong xã hội, khóe mắt tôi không nhịn được đỏ lên.

Họ đều sống rất tốt, thật sự rất tốt. Không như lời dự đoán của giáo viên năm xưa rằng sẽ th/ối r/ữa trong bùn lầy, mà mỗi người theo cách riêng đã tỏa ra ánh sáng của chính mình.

Qua ba tuần rư/ợu, không biết ai khởi xướng, mọi người lại bắt đầu hoài niệm về năm lớp 12 hỗn lo/ạn mà vô cùng ấm áp.

"Hồi đó Dã ca đ/áng s/ợ lắm, xách ống thép..."

"Xạo! Toàn là ống nhôm rỗng thôi!"

"Lần Khải Tinh đói ngất xỉu làm tao sợ ch*t khiếp!"

"Tiền Đa Đa, cái trứng Thanh Hoa nhà mày rốt cuộc có tác dụng không vậy? Hahaha..."

Nghe họ cười đùa ầm ĩ, tôi lặng lẽ cúi đầu, giọt nước mắt cố nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, rơi đ/á/nh bộp vào ly rư/ợu trước mặt.

Thật tuyệt.

Được gặp lại mọi người, thật tuyệt.

Được thấy tất cả đều bình an, thật tuyệt.

Điều ước lớn nhất của tôi không phải là hoài bão vĩ đại gì, mà chỉ mong những người đã bảo vệ tuổi trẻ tôi bằng cách vụng về nhất này, cả đời được bình yên vui vẻ.

Mong tình cảm giữa chúng tôi, giống như hơi ấm họ ép tôi nhận năm ấy, có thể kéo dài suốt cả cuộc đời.

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm