Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết c/ứu rỗi.

Nhân vật nam chính đã c/ứu rỗi nữ chính, còn tôi là em gái của nam phụ Phó Đình Triết.

Phó Đình Triết vì yêu mà không được đáp lại nên mắc bệ/nh trầm cảm, sống dở ch*t dở.

Bố mẹ nhìn thấy đ/au mắt, cùng nhau đi du lịch giải tỏa tâm trạng.

Đem tôi - đứa con gái bốn tuổi - giao cho Phó Đình Triết chăm sóc.

Nhưng anh ấy đang bận chuẩn bị ch*t, không rảnh chăm tôi.

Nhìn Phó Đình Triết sắp nhảy lầu, tôi bĩu môi khóc: "Anh ơi, em làm phiền anh một chút được không? Anh có thể pha sữa cho em rồi hãy ch*t không? Em cả nửa ngày chưa được uống sữa rồi."

1

Phó Đình Triết quay phắt lại, nhìn tôi sững sờ trong giây lát.

"Sao em lại ở đây?"

"Bố mẹ đâu?"

Anh từ lan can tầng thượng bước xuống, tiến đến gần tôi như đang xem vật lạ.

Tôi thầm thở phào, nước mắt lưng tròng: "Anh ơi, bố mẹ bỏ anh, cũng bỏ luôn em, họ trốn đi cùng nhau rồi! Hai anh em mình đều khổ quá. Người khổ không làm khó người khổ, anh có thể đợi em uống no sữa rồi hẵng ch*t không?"

Phó Đình Triết xoa đầu tôi, mắt sáng long lanh.

Hình như anh đã quên mất chuyện nhảy lầu.

Kiên nhẫn giải thích: "Bố mẹ không thể bỏ em được, chỉ có thể bỏ anh thôi. Với lại từ 'trốn đi' dùng không đúng chỗ. Đợi đã, sao em biết từ đó? Ai dạy em? Cô giáo mẫu giáo à? Hay đứa trẻ nào không ra gì? Nói anh nghe xem..."

Tôi: ...

Trọng điểm của anh ta ở đâu?

Không phải là đồng cảm, thấy chúng ta cùng chung cảnh ngộ sao?

Sao lại lạc đề thế.

Tôi quyết định kéo lại chủ đề, kiên nhẫn nói: "Anh ơi, họ thật sự bỏ em rồi. Em sẽ diễn lại nguyên văn lời họ nói cho anh nghe."

Tôi chống nạnh, giọng ngọng nghịu: "Cái quái gì thế! Tao đẻ ra cái quái gì thế này! Đứa nào cũng chẳng ra gì! Nhìn Phó Đình Triết hôm nay là thấy tương lai Phó Cẩm Tâm ngày mai, nếu nó sau này cũng vì thằng đàn ông nào mà sống dở ch*t dở thì tao tức ch*t mất! Ông Phó ơi, hai đứa này tao đều không muốn nuôi nữa! Mình trốn đi thôi!"

Nói xong tôi còn làm bộ mặt quyết đoán, nói với anh trai: "Anh thấy đấy, sự tình là như vậy. Anh à, anh hại em đấy, anh phải chịu trách nhiệm cho tuổi thơ của em."

Anh tôi mắt sáng lên: "Bình thường bố mẹ có tiếc rẻ gì đem em cho anh chơi đâu? Họ thật sự nỡ bỏ em lại sao?"

Anh còn hả hê.

Tôi thở dài: "Bố mẹ bảo em ng/u, đọc aoe còn không xong. Anh phân xem, có phải em không muốn đọc đâu? Rõ ràng là, rõ ràng là aoe không quen em, không muốn làm bạn với em mà! Thế nên em không đọc tốt tên chúng được, anh xem Vương Hiểu Minh này, em đọc rõ thế nào, không phải vì chúng em là bạn sao! Đợi khi em quen aoe rồi, em nhất định đọc tốt!"

Tôi nói đầy vẻ chính đáng.

Anh trai đang định cúi xuống bế tôi bỗng đứng hình, nghiến răng hỏi như không có chuyện gì: "Vương Hiểu Minh là ai? Bạn mẫu giáo à?"

"Bạn cùng bàn đấy, bạn ấy với em thân nhất, luôn nói đợi lớn lên sẽ cưới em!"

Tôi cười khành khạch, tự cảm phục sức hút của mình.

Sức hút ch*t người này, ở trường mẫu giáo cũng không biết đặt đâu cho hết.

Anh trai nghiến răng ken két, cố hít thở sâu: "Trẻ con đến trường là để học, kết bạn làm gì? Em hiểu gì về Vương Hiểu Minh? Em biết nó thích nhan sắc hay thích nhà ta giàu không? Em phân biệt được không?"

Tôi bất bình: "Em phân biệt được, Vương Hiểu Minh thích nhan sắc em! Tiền bạc trước nhan sắc em chẳng đáng giá gì!"

Phó Đình Triết: ...

Thấy anh ta mãi lạc đề, tôi nhắc nhở: "Anh ơi, em muốn uống sữa."

Phó Đình Triết bế tôi xuống lầu, lòng tôi vui mừng, anh ấy không ch*t nữa rồi.

Đúng lúc này, điện thoại anh reo, tôi nhìn thấy là cuộc gọi của nữ chính.

Nữ chính xui xẻo, không tâm tình với nam chính đi, gọi điện làm gì?

Cứ coi như anh tôi ch*t rồi không được sao?

2

Phó Đình Triết do dự, sức hút của nữ chính quả thực quá lớn.

Cuốn tiểu thuyết này là truyện c/ứu rỗi.

Nữ chính là người cần được c/ứu rỗi, cô ta như miếng thịt.

Những người đàn ông khác là kẻ đi c/ứu rỗi, là chó.

Chó sao có thể từ chối tiếng gọi của miếng thịt?

Quả nhiên Phó Đình Triết bắt máy.

Tôi áp sát điện thoại cùng nghe.

Nữ chính tên Khương Đình Đình, cô ta khóc lóc: "Anh Triết ơi, anh cuối cùng cũng nghe máy. Em tưởng anh không thèm quan tâm em nữa rồi."

Tôi bĩu môi, sao mùi trà xanh lại nồng thế?

Phó Đình Triết hỏi: "Đình Đình, em có việc gì sao?"

Khương Đình Đình nức nở: "Toàn tại Tề Yến, anh ấy cứ ép em làm đám cưới, nhưng anh ấy không có tiền, em không muốn anh ấy khổ. Anh ấy vì em mà trắng tay, anh Triết ơi, anh có thể giúp em không?"

Tôi hiểu rồi.

Hai người họ muốn khoe tình yêu nhưng không có thực lực.

Muốn anh tôi chịu tốn tiền tốn sức, còn họ chỉ cần yêu đương.

Hừ, nghĩ hay đấy, tôi còn không dám nghĩ vậy.

Thế là tôi chen ngang: "Anh ơi, em đói sữa."

Anh tôi sững lại, nhìn tôi, ánh mắt tôi đẫm lệ như nói nếu không pha sữa tôi sẽ khóc cho xem.

"Ai bên cạnh anh vậy? Bạn gái anh à? Em... em có làm phiền không?"

Giọng Khương Đình Đình thay đổi hẳn.

Cô ta có lẽ không ngờ anh tôi lại có tiểu yêu tinh khác nhanh thế.

Tôi không cho anh giải thích, hét lớn: "Anh có cho em không? Không cho em đi tìm đàn ông khác đấy!"

Anh tôi nói với Khương Đình Đình: "Đình Đình, anh đây thực sự có việc, để lúc khác anh gọi lại nhé!"

Anh trai dứt khoát cúp máy, đặt điện thoại lên bàn phòng khách, mắt đảo quanh hỏi tôi: "Sữa bột em đâu?"

Tôi khá hài lòng, khoanh tay: "Bố mẹ đã bỏ em rồi, nên tiền sữa anh phải lo. Đây là trách nhiệm của anh, anh phải tự giải quyết đấy."

Mặt anh tôi thoáng khó coi, lấy sữa tươi từ tủ lạnh đưa tôi: "Em uống sữa tươi đi. Sữa tươi cũng là sữa."

Tôi im lặng.

Sữa tươi đúng là sữa thật, nhưng cơ thể nhỏ bé của tôi tiêu hóa nổi sữa lạnh không?

Khoan đã!

Đây là cơ hội!

Phó Đình Triết không thích c/ứu rỗi sao? Vậy để anh ta c/ứu rỗi cho thỏa!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm