Anh trai trầm mặc hai giây, tôi bắt đầu mếu máo: "Em biết làm khó anh rồi, ai bảo em là đứa mồ côi chứ. Thôi em tự đi vậy, cô giáo mà hỏi 'bố mẹ em đâu?' thì em sẽ bảo họ trốn đi theo nhau rồi. Nếu cô hỏi 'còn người thân nào không?' Anh yên tâm, em sẽ không khai ra anh đâu, em sẽ bảo anh ch*t rồi."
Phó Đình Triết: ...
"Đúng là con gái hiếu thảo hết chỗ nói! Mày nói thế thì danh tiếng nhà tao tan nát hết! Cái hoạt động nhảm nhí đó có đáng gì so với dự án triệu đô của công ty anh?"
Anh vẫn không xuôi.
Tôi hỉ một bong bóng nước mũi, Phó Đình Triết sững hai giây rồi lấy bộ vest tây đắt tiền lau cho tôi. Tôi phản đối: "Cứng quá. Bố mẹ toàn dùng khăn giấy mềm cho em cơ."
Phó Đình Triết: "Về nhà sẽ có."
Tôi quay lại vấn đề: "Hay là anh sợ thua cuộc nên không dám đi cùng em?"
Phó Đình Triết khẽ cười: "Ai thua? Anh mà tham gia là phải thắng! Em biết người ta gọi anh là gì trong giới kinh doanh không? Chiến tường bất bại! Anh mà thua thì còn mặt mũi nào?"
Tôi hiểu rõ - anh đang tự ái vì bị Khương Đình Đình đ/á ấy mà.
Tôi nũng nịu: "Anh là người tuyệt nhất trong lòng em! Nhất định phải giúp em thắng nhé! Nếu không em sẽ bị hoa khôi lớp là con bé Mông Mông chèn ép cho x/ấu hổ lắm!"
Anh ngạc nhiên: "Hoa khôi lớp không phải em? Em gái anh dễ thương thế này mà không được bầu?"
Tôi thở dài: "Tại thằng anh trai của Mông Mông đẹp trai quá. Lớp em nhiều bạn nữ, các bạn ấy thích anh nó nên mới bầu cho nó làm hoa khôi. Nhưng em thấy anh còn đẹp trai hơn anh nó nhiều!"
Phó Đình Triết nhếch mép cười khẽ, gằn giọng: "Yên tâm, mấy hôm nữa anh sẽ giúp em đoạt lại danh hiệu!"
Tôi giả vờ reo lên: "Thật ư anh? Em mong quá, có anh thật tốt biết bao!"
Đúng lúc đó điện thoại anh reo - lại là Khương Đình Đình. Tôi lườm mắt: Đường đời chưa thấy bóng, chỉ thấy quả phụ giành phần.
5
Khương Đình Đình giọng dè bỉu: "Anh Triết à, anh hứa gọi lại cho em mà? Hay bị ai đó quấy rầy nên không rảnh?"
Cô ta chưa từng bị Phó Đình Triết lạnh nhạt lâu thế bao giờ. Lần này anh từ chối khiến cô ta hoảng hốt, gọi liên tục cả ngày - sợ mất con cá m/ập chi tiêu miễn phí chăng?
Phó Đình Triết giải thích: "Anh bận thật. Sáng em nhờ anh việc gì ý nhỉ?"
Khương Đình Đình chột dạ: Anh chưa từng quên yêu cầu của cô bao giờ. Cô vội thăm dò: "Anh... có người yêu rồi ạ? Em vẫn có thể gọi cho anh chứ? Ở đây em chỉ quen Tề Yến với anh thôi..."
Phó Đình Triết nghĩ tới lệnh giữ bí mật về tôi của bố mẹ, đáp gọn: "Cô ấy không để bụng đâu."
Khương Đình Đình gi/ận run người, đúng lúc tôi ôm bụng rên: "Anh ơi... em đ/au bụng quá..."
Giọng cô ta nghẹn lại - đây vốn là kịch bản của cô ta! Phó Đình Triết vội vã cúp máy. Khương Đình Đình gào thét trong phòng, ném vỡ điện thoại: "Con tiện nhân kia! Tao sẽ cho mày biết ai mới là nữ chính!"
6
Tối hôm đó, tôi ôm gối tới phòng anh. Phó Đình Triết mở cửa trong bộ pyjama khiến tôi chớp mắt - công nhận ông anh nuôi này cũng có nhan sắc.
Tôi rụt rè: "Anh ơi em sợ ngủ một mình... Mẹ vẫn hát ru em ngủ. Anh biết hát không?"
Phó Đình Triết ngượng nghịu: "Anh... anh đương nhiên biết! Mà sao hồi nhỏ mẹ không hát ru anh nhỉ?"
Tôi lườm anh - n/ão tổng giám đốc lạnh lùng đúng là lạc đề kinh dị. Nhưng khi anh lặp đi lặp lại bài đồng d/ao "Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa" lần thứ mười, tôi chỉ muốn đ/á anh ra khỏi phòng.
Trời ơi hệ thống ơi, sao tôi phải chịu cực hình này?
Phó Đình Triết lại đắc ý: "Hay chứ hả? Anh đã bảo có khiếu mà!"
Chuông điện thoại vang lên. Không cần nhìn tôi cũng biết - chỉ có Khương Đình Đình mới dám gọi số riêng giữa đêm khuya thế này.