Bám chặt lấy chị dâu

Chương 2

23/10/2025 07:51

“Em gái, muốn về nhà thì cứ về, trường học cũng không xa, chị dâu m/ua vé cho em, đến ga sẽ bảo anh trai đón, đừng đi một mình không an toàn…”

Giọng chị dâu văng vẳng bên tai khiến tôi bỗng nghẹn ngào.

Ở quê tư tưởng trọng nam kh/inh nữ nặng nề, bố mẹ tuy cho tôi ăn học nhưng nhà nghèo, chẳng mấy khi cho tôi cảm giác an toàn. Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó chăm chút cẩn thận đến thế.

Căn nhà chúng tôi dường như ấm áp hẳn lên từ khi có chị dâu.

Tôi không khỏi nghi ngờ: Liệu người làng đồn và người trước mắt tôi có phải cùng một người?

4

Vừa bước ra khỏi ga đã thấy anh trai và chị dâu đang vẫy tay ở cửa soát vé.

Chị dâu mặc váy hoa dài, anh trai cũng chỉnh tề trong áo phông xám và quần jean. Đôi uyên ương đứng cạnh nhau thật xứng đôi.

“Đi đường mệt chưa? Mẹ đã nấu cơm rồi, chỉ chờ mình về thôi”

“Vâng ạ” Tôi gật đầu ngoan ngoãn.

Cảm giác như tôi không phải em gái mà là đứa con nhỏ của họ vậy.

Chị dâu cầm túi xách ném cho anh trai, nắm tay tôi dắt đi. Khi qua bến xe buýt, tôi định xếp hàng m/ua vé thì bị chị kéo đi tiếp.

“Mình không đi xe buýt”

Tôi ngơ ngác theo chị dâu đến bên chiếc ô tô con.

“Lên xe đi em”

Chị dâu mở cửa bật cười khi thấy tôi đứng hình: “Yên tâm, xe nhà mình đấy, anh trai em mới m/ua”

Tôi choáng váng bước lên xe, mắt tròn xoe ngắm nghía nội thất. Chiếc xe không mới nhưng sạch bong, thoang thoảng mùi trà.

“Anh phát tài rồi à?”

Anh trai ngượng ngùng gãi đầu: “Cũng không hẳn”

“Thế sao có tiền m/ua xe?”

“Là do… bác trả lại mười vạn n/ợ rồi”

“Hả???”

Chuyện này còn sốc hơn cả việc anh trai trúng số đ/ộc đắc.

5

Mấy năm trước anh trai theo bố lên thành phố làm thợ mộc, tích cóp được ít vốn định dành cưới vợ. Ai ngờ bác biết chuyện.

Tối hôm ấy bác xách hai cân thịt lợn đến nhà v/ay tiền. Mẹ tôi không đồng ý, bác dắt mợ đến khóc lóc: “Thằng Kiến Quân nhà tôi sắp ba mươi rồi vẫn ế vợ, sau này biết làm sao”

Mợ tôi bỗng ngồi bệt xuống đất, chỉ tay vào anh trai mà kể tội:

“Hồi mười tuổi mày suýt ch*t đuối, không phải thằng Kiến Quân c/ứu thì mày còn sống đến giờ? Tội nghiệp nó bị tê cóng chân thành tật, giờ thương tật khó lấy vợ. V/ay ít tiền mà còn lần lữa, vô lương tâm quá!” Mợ vừa khóc vừa hét, như muốn cả làng nghe tiếng oan.

Bố tôi đành nhắm mắt cho v/ay với điều kiện hai năm sau trả. Nhưng nhà bác v/ay xong mặt lạnh như tiền, bố tôi đi đòi toàn gặp khó.

Tôi biết bố mềm lòng, lại nghĩ ơn c/ứu mạng của anh họ nên khoản n/ợ cứ dây dưa mãi. Không ngờ lần này bác trả n/ợ dễ dàng thế.

“Sao bác chịu trả tiền vậy?” Tôi tò mò.

Anh trai xoa xoa mũi, liếc chị dâu rồi im lặng.

Chị dâu cười tiếp lời:

“Trông chờ anh trai em thì đòi nổi gì, chị cùng mẹ đi đòi đấy”

6

Hôm sau đám cưới, thấy bố buồn bã về nhà, hỏi ra mới biết chuyện n/ợ nần.

Sáng sau chị dâu dẫn mẹ thẳng đến nhà bác. Lúc đó chỉ có bác và anh họ ở nhà.

Bác thấy chị dâu hơi sợ nhưng vẫn chối đẩy: “Nhà không có tiền trả, vừa cưới vợ cho Kiến Quân xong, cạn túi rồi. Làm ơn thông cảm”

Nói xong giơ tay khoanh trước ng/ực tỏ vẻ bất lực. Chị dâu tức gi/ận quát:

“Tôi chưa thấy ai v/ay tiền không trả mà còn ngang ngược thế! Đã làm bậc trên mà không biết x/ấu hổ với con cháu sao?”

Bác đỏ mặt gằn giọng:

“Đồ đàn bà lắm điều! Ai dạy mày ăn nói với bề trên như thế?”

“Đàn bà lắm điều? Đúng rồi đấy! Cả làng này ai chẳng biết tính tôi. Bố chồng hiền lành chứ tôi không dễ! Không trả tiền thì tôi báo công an!”

Chị dâu đáp trả dứt khoát khiến mẹ tôi đứng im không dám hé răng.

“Không trả được n/ợ thì cầm cố nhà! Giấy v/ay tiền đầy đủ, đừng hòng chối! Để tòa án phát mãi nhà đi rồi hai bố con ra đường ở!”

Nói xong kéo mẹ tôi hùng hổ bỏ về.

Hôm sau, mợ về nghe chuyện lại dắt anh họ đến khóc lóc trước cổng. Chị dâu hắt nguyên xô nước vào người đuổi đi.

“Tưởng ăn mày nào đến xin cơm, hóa ra mợ đấy! Xin lỗi nhé, nhà cháu dạo này túng quá, không mời mợ ăn cơm được. Khi nào trả n/ợ xong hẵng vào!”

Chị dâu chắn tay trước cổng nhất quyết không cho vào.

Mợ gi/ận run người:

“Con ranh! Chân anh họ mày hỏng vì c/ứu chồng mày đấy! Tiền này đáng lẽ phải đòi bồi thường chứ đừng nói v/ay mượn!”

Chị dâu kh/inh khỉnh cười:

“Mợ ơi, cháu nghe nói anh họ bị g/ãy chân do s/ay rư/ợu ngã cầu thang mà? Mợ đừng lừa cháu ít học, lần đầu thấy bệ/nh hồi mười tuổi mà hai mươi năm sau mới què!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm