Trong giờ sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm thông báo về kỳ thi mô phỏng diễn ra vào thứ Hai tới.
Tôi không dám bỏ lỡ dù chỉ một chữ.
Tôi sợ hãi vô cùng, với trình độ hiện tại mà tham gia kỳ thi đại học.
Chắc chỉ có nước vào nhà máy đóng vít...
4.
Bước ra khỏi cổng trường, hoàng hôn nhuộm bầu trời màu hồng nhạt.
Tôi đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư, bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên kia đường
- Giang Trì Dã đeo ba lô, đang bước vào hiệu th/uốc.
Đèn đỏ còn 60 giây.
Tôi cắn răng, chuẩn bị làm công dân thiếu ý thức.
"Giang Trì Dã~" Tôi gọi cậu ấy trước cửa hiệu th/uốc. "Thật trùng hợp quá!"
Cậu ấy gi/ật mình, túi th/uốc trên tay rơi "bịch" xuống đất. Mấy hộp th/uốc giảm đ/au và băng gạc vung vãi khắp nơi.
"Tôi... tôi đến m/ua th/uốc cảm." Cậu ấy cúi xuống nhặt đồ, giọng hơi run.
Tôi cũng ngồi xổm giúp cậu, phát hiện cánh tay phải có vết thương đang rỉ m/áu. "Tay cậu..."
"Không sao." Cậu ấy nhanh chóng kéo tay áo xuống che đi. "Chỉ là vết xước nhỏ."
Tôi nhìn gương mặt tái nhợt và đôi môi khô nứt của cậu: "Giang Trì Dã, đi ăn oden cùng mình nhé? Quán phía sau trường, mình mời."
Cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên thứ tình cảm tôi không hiểu nổi: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Tôi vắt óc nghĩ lý do. "Vì mình muốn nhờ cậu giảng toán! Đúng rồi, thi tháng sắp đến mà toán của mình như bãi chiến trường... Cứ thế này chắc mình phải vào nhà máy đóng vít thôi!"
Giang Trì Dã nhìn tôi vài giây rồi bất ngờ cười: "Khi nói dối, mắt cậu chớp rất nhanh."
Cuối cùng cậu ấy vẫn theo tôi đến quán oden nhỏ.
Chúng tôi ngồi ở góc khuất nhất, nồi nước dùng bốc khói nghi ngút như tấm màn ngăn giữa hai đứa.
"Thế..." Giang Trì Dã dùng tay trái không bị thương gắp miếng củ cải. "Cậu muốn hỏi bài gì?"
Tôi cắn miếng chikuwa, đầu óc chạy hết công suất: "À... bài lượng giác hồi trước?" Cậu ấy đặt đũa xuống, lấy từ ba lô ra tờ giấy nháp viết công thức.
Tôi tranh thủ quan sát gương mặt bên nghiêng của cậu
- hàng mi dài, sống mũi cao, đường nét quai hàm sắc như được vẽ bằng thước.
Người đẹp trai thế này, sao lại muốn ch*t?
"Hiểu chưa?" Cậu ấy dừng bút hỏi.
"Hả? À..." Tôi bừng tỉnh, gượng gạo gật đầu liền chuyển chủ đề: "Này... Giang Trì Dã, cậu có sở thích gì ngoài bóng rổ không?"
Cậu ấy ngập ngừng: "Đọc sách."
"Đọc sách gì?"
Cậu ấy do dự một chút: "Sống."
Tôi suýt sặc viên cá viên.
Quá ư là u ám!
"Cậu không đọc mấy cuốn nhẹ nhàng hơn sao?" Tôi cố giữ giọng tự nhiên. "Như Hoàng Tử Bé chẳng hạn?"
Giang Trì Dã lắc đầu: "Trẻ con quá." Cậu ấy ngừng lại rồi bất ngờ hỏi: "Cậu đọc Đời Thừa chưa?"
Tôi nắm ch/ặt đôi đũa.
Trời ạ, còn ảm đạm hơn nữa!
"Giang Trì Dã..." Tôi hít sâu. "Cậu nghĩ... điều quan trọng nhất khi sống là gì?"
Cậu ấy ngẩng lên, ánh mắt đột nhiên xa xăm: "Không biết. Có lẽ... là không làm phiền người khác."
Tôi liều nói: "Mình nghĩ sống quan trọng nhất là... mang lại niềm vui cho người khác!" Nói xong tự thấy câu này giả tạo đến lố bịch.
Giang Trì Dã sững người, đôi đũa dừng giữa không trung.
Cậu ấy từ từ ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt đầy khó hiểu: "Mang lại... niềm vui?"
"Đúng thế!" Tôi gật đầu mạnh, càng nói càng vô lý: "Ví dụ... ví dụ cậu học giỏi thế, hoàn toàn có thể dắt mình lên Thanh Hoa - Bắc Đại mà! Không phải nhiều người điểm cao hơn điểm chuẩn Thanh Hoa - Bắc Đại có thể dắt thêm một người sao?"
Biểu cảm Giang Trì Dã từ kinh ngạc chuyển sang bối rối, cuối cùng khẽ nhếch mép: "Cậu nói gì thế, đó là chính sách cộng điểm cho dân tộc thiểu số."
"Kệ đi!" Tôi liều lĩnh nói tiếp. "Cậu toàn điểm tối đa rồi, dắt đứa 510 điểm như mình lên Thanh Hoa thì sao nào!"
Cậu ấy bất ngờ bật cười - lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười thật sự của cậu, trong trẻo như suối nước núi rừng. "Cậu thật kỳ lạ."
Hơi nóng từ nồi oden tỏa ra, nét mặt Giang Trì Dã trong làn sương mờ dịu dàng hẳn.
Cậu ấy cúi đầu khuấy đều nước dùng trong bát, khẽ nói: "Chưa ai từng nói với tôi rằng sống là để mang niềm vui cho người khác."
"Giờ thì có rồi." Tôi tranh thủ gắp miếng chả cá cuối cùng vào bát cậu. "Nên cậu phải sống tốt, mình còn trông cậy cậu dắt lên Thanh Hoa đấy."
Cậu ấy nhìn chằm chằm miếng chả cá hồi lâu, bất ngờ nói: "Mẹ tôi... trước đây cũng luôn cho tôi miếng chả cá cuối cùng."
Tim tôi thắt lại.
Mẹ cậu ấy? Trước đây? Mẹ cậu ấy mất rồi sao?
"Bà ấy hẳn là người rất dịu dàng." Tôi cẩn thận nói. Giang Trì Dã dùng ngón tay xoa mép bát, ánh mắt dần mất tập trung: "Bà hay cười lắm. Mỗi lần tôi đạt nhất, bà đều lén dẫn tôi đi ăn kem, không cho bố biết."
Làn hơi nóng làm nhòa đi đôi mắt cậu, tôi thấy cổ họng cậu lăn một cái.
"Có lần tôi sốt, bà đi m/ua th/uốc dưới mưa..." Giọng cậu ấy nhỏ dần. "Hôm ấy mưa rất to..."
Tim tôi thắt lại: "Mẹ cậu hẳn rất yêu cậu."
Cậu ấy im lặng rất lâu, đến mức tôi tưởng cậu sẽ không trả lời.
"Ừ." Cuối cùng cậu ấy khẽ nói. "Chỉ tiếc... tôi không xứng đáng."
Câu nói như lưỡi d/ao đ/âm vào tim tôi.
Tôi mở miệng nhưng không biết nói gì.
"Muộn rồi." Giang Trì Dã liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy thu dọn ba lô, lấy tiền trả chủ quán.
"Khoan đã!" Tôi vội vàng lấy ví. "Nói rồi mình mời mà."
Cậu ấy lắc đầu: "Lần sau vậy."
Bước ra khỏi quán, trời đã tối đen.
Ánh đèn đường kéo dài bóng hai đứa, in xuống mặt đất thành hai vệt trước sau.
"Tôi đưa cậu về." Cậu ấy đột ngột đề nghị.
"Hả? Không cần đâu!" Tôi vội vàng xua tay. "Nhà mình gần đây thôi."
"Con gái đi một mình ban đêm không an toàn." Giọng cậu ấy đầy kiên quyết.
Chúng tôi đi cạnh nhau trên vỉa hè, giữ khoảng cách vừa phải.
Gió đêm mang theo hơi lạnh đầu thu.
"Có lạnh không?" Cậu ấy hỏi.
"Không." Tôi lắc đầu, liếc tr/ộm cậu.
Ánh đèn đường rọi xuống gương mặt bên nghiêng, tô đậm đường nét góc cạnh hoàn hảo.
Cậu ấy đột nhiên dừng bước: "Tới rồi."
Tôi gi/ật mình nhận ra đã đứng trước cổng khu nhà mình.