Một góc bức tranh ghi ngày tháng cùng chữ cái đầu trong tên của chúng tôi.

"Những ngày này... anh sợ cứ nhắm mắt lại là em sẽ biến mất." Trình Dương thì thầm, "nên anh cứ vẽ em mãi, như thể làm vậy sẽ giữ em lại."

Trái tim tôi như bị một bàn tay dịu dàng bóp ch/ặt, cơn đ/au nhói dâng lên nghẹn thở.

Tôi nắm lấy tay Trình Dương, viết "LY" lên lòng bàn tay rồi khép những ngón tay anh lại.

"Thế này," tôi khẽ nói, "em sẽ mãi ở trong lòng bàn tay anh."

Đôi mắt Trình Dương bừng sáng, anh cúi người ôm lấy tôi, cẩn thận tránh ống truyền dịch.

Nhịp tim anh truyền qua lớp áo bệ/nh nhân mỏng manh, nhanh và mạnh mẽ.

"Lâm Tu," anh thầm thì bên tai tôi, "anh yêu em."

Ba từ nhẹ tựa lông hồng, nhưng nặng trĩu khiến tôi nghẹt thở.

Tôi siết ch/ặt vòng tay đáp lại, sợ chỉ buông lơi là anh sẽ tan biến.

"Em yêu anh nhiều hơn cả những gì em từng tưởng tượng."

Chúng tôi trao đổi những bí mật sâu kín nhất, nhưng vẫn chưa bước qua lớp màng mong manh không tồn tại ấy.

10

Sau hôm đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

Trình Dương thường chen vào giường bệ/nh tôi, tựa đầu lên vai tôi vẽ tranh. Tôi sẽ nắm tay anh khi ngủ để anh không gặp á/c mộng.

Chúng tôi như hai lữ khách sưởi ấm cho nhau giữa trận bão tuyết, tham lam hút lấy hơi ấm của đối phương.

Giữa tháng Sáu, tình trạng Trình Dương lại x/ấu đi.

Lần này bệ/nh tiến triển nhanh và dữ dội, các bác sĩ bận rộn quanh giường anh đến tận đêm khuya.

Tôi bị cách ly trên giường bệ/nh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh qua khe rèm.

Khi mọi thứ lắng xuống, Trình Dương đã đeo mặt nạ oxy.

Anh yếu ớt đưa tay về phía tôi, tôi lập tức nắm lấy, cảm nhận lực yếu ớt từ đầu ngón tay anh.

"Đừng... lo..." Giọng anh vang qua mặt nạ nghe đục hơn, "anh chưa... đưa em... ra biển..."

Tôi nuốt nước mắt, hôn lên mu bàn tay anh.

"Em đang đợi đấy, anh phải mau khỏe lại nhé."

Trình Dương gật đầu, khép mắt lại.

Tôi thức trông đến khuya, cho đến khi y tá bắt tôi trở về giường.

Sáng hôm sau, tôi bị đ/á/nh thức bởi tiếng báo động gấp gáp. Giường Trình Dương bị vây kín bởi nhân viên y tế, âm thanh máy móc chói tai vang khắp phòng bệ/nh.

"Trình Dương?" Tôi vật lộn ngồi dậy nhưng bị y tá ngăn lại.

"Lâm Tu, đừng lại gần đã..."

"Chuyện gì xảy ra? Anh ấy sao thế?" Giọng tôi the thé vì h/oảng s/ợ.

Không ai trả lời.

Họ tất bật quanh giường bệ/nh của Trình Dương.

Tôi không thấy được anh, chỉ nghe thấy những chỉ thị gấp gáp của bác sĩ và tiếng tích tắc lạnh lùng từ máy móc.

Thời gian như ngưng đọng.

Tôi đờ đẫn tại chỗ, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không cảm thấy đ/au.

Không biết bao lâu sau, bác sĩ quay lại. Biểu cảm của ông khiến tim tôi chìm nghỉm.

"Chúng tôi tạm ổn định tình hình, nhưng..." Bác sĩ tháo khẩu trang, "Lâm Tu, em cần chuẩn bị tinh thần."

Thế giới trong khoảnh khắc ấy vụt tắt âm thanh.

Tôi gật đầu như cái máy, bước đến bên giường Trình Dương.

Anh nằm yên đó, ng/ực phập phồng yếu ớt như chiếc lá sắp bay đi.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, áp vào má mình.

"Trình Dương," tôi thì thầm, "anh còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ? Anh sẽ đưa em ra biển mà..."

Một giọt nước rơi trên ga giường, không biết là của anh hay tôi.

11

Ngày thứ ba Trình Dương chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ Trương gọi tôi vào phòng làm việc.

Ngoài cửa sổ, mưa đ/ập vào kính như những vệt nước mắt trong suốt.

"Lâm Tu," bác sĩ Trương tháo kính, mệt mỏi xoa mắt, "khối u hạch của Trình Dương đã di căn đến phổi..."

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm phim CT của Trình Dương trên bàn. Những vùng tối trên phim chụp như mạng nhện x/ấu xí đang nuốt chửng lá phổi trẻ trung của anh.

"Còn... bao lâu nữa?" Giọng tôi khô khốc không ra của mình.

"Nếu tiếp tục điều trị, có lẽ... hai đến ba tuần." Bác sĩ Trương đặt tay lên vai tôi, "Nếu ngừng điều trị, có thể... một tuần."

Thế giới quay cuồ/ng trước mắt, tôi bám ch/ặt vào thành ghế, móng tay cắm sâu vào lớp da.

"Anh ấy... có biết không?"

Bác sĩ Trương gật đầu. "Cậu ấy xin phép tôi một ngày ra ngoài."

Tôi ngẩng phắt lên, nước mắt làm nhòe tầm nhìn.

"Cậu ấy muốn đưa em ra biển." Bác sĩ Trương đưa tôi tờ giấy ăn, giọng dịu dàng hơn, "Tôi đã bàn với trưởng khoa, chỉ cần tình hình ổn định chút, xe cấp c/ứu sẽ đưa hai em đi."

Trở về phòng bệ/nh, tôi mở cuốn sổ tay của chúng tôi một cách máy móc.

Bức vẽ mới nhất của Trình Dương là một bãi biển, hai chiếc ghế xếp song song trên cát, góc tranh ghi chú "LY&LC".

Nước mắt tôi rơi xuống trang giấy, làm nhòe những nét chì.

Đêm đó, tôi mơ thấy biển.

Trình Dương đứng giữa làn nước nông, ánh nắng xuyên qua thân hình trong suốt của anh, sóng biển vỗ vào mắt cá nhưng không cuốn đi hạt cát nào.

Anh mỉm cười với tôi, môi mấp máy nhưng không thành lời.

Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, gối đã ướt đẫm.

Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm dày đặc, hành lang bệ/nh viện thi thoảng vang tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá.

12

Sáng hôm sau, y tá báo Trình Dương đã tỉnh và muốn gặp tôi.

Ánh đèn phòng chăm sóc đặc biệt luôn quá chói, khiến gương mặt Trình Dương càng thêm tái nhợt.

Vô số ống dẫn và dây điện từ người anh nối ra, kết nối với những cỗ máy phát ra âm thanh đều đặn.

Thấy tôi, anh khẽ cử động ngón tay.

Tôi cẩn trọng nắm lấy tay anh, sợ chạm phải bất kỳ đường ống nào.

Lòng bàn tay anh lạnh ngắt...

Xung quanh kim truyền tĩnh mạch là vết bầm nhỏ.

"Này," giọng anh nhẹ như làn gió thoảng, "muốn nghe chuyện cười không?"

Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn lại.

"Con cá nào... thông minh nhất?" Anh hỏi trong hơi thở gấp gáp.

Tôi lắc đầu, nước mắt lăn dài.

"Cá ngừ... vì nó... có vàng (cân) có n/ão..." Trình Dương nở nụ cười yếu ớt rồi bị một trận ho ngắt quãng.

Tôi vội đỡ anh dậy, cảm nhận xươ/ng bả vai nhô ra dưới lớp áo bệ/nh nhân.

Khi cơn ho dịu xuống, anh tựa vào vai tôi, hơi thở ngắn và gấp.

"Trình Dương..." Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, "Bác sĩ Trương đã nói với em... về kế hoạch ra biển."

Anh khẽ gật đầu, lông mi chạm nhẹ vào cổ tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm