“Tôi có thể cung cấp cho cậu lựa chọn tốt hơn, nhưng việc có nắm bắt được hay không vẫn là tùy thuộc vào cậu. Xét cho cùng, tôi là doanh nhân, không phải nhà từ thiện.”
Lục Diễn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi nói: “Gần đây xung quanh tôi và gần nhà xuất hiện mấy người lạ, là chị bố trí sao?”
Chà!
Tôi không nhịn được liếc nhìn Kiều Hành.
Tiểu vương bát đản đang ch/ửi thề trong miệng, nói đồng đội không đáng tin.
Ôi, sự khác biệt giữa người với người còn lớn hơn giữa người với lợn.
Đến giờ thằng nhóc này vẫn chưa phát hiện tôi đã bố trí người bên cạnh nó.
“Đúng là tôi bố trí.”
Lục Diễn hỏi: “Tại sao chị đối tốt với em như vậy?”
“Lục Diễn, thế giới này phân công rõ ràng, người lớn có việc người lớn phải làm, trẻ con có việc trẻ con phải làm.
“Cậu và Kiều Hành đều là những đứa trẻ ngoan, trẻ ngoan thì nên lớn lên bình thường.
“Những thứ khác vốn không phải việc các cậu phải lo.”
“Nếu cậu nhất định muốn hỏi cho rõ, thì cứ coi như tôi đ/á/nh giá cao cậu là cổ phiếu tiềm năng, sẵn lòng đầu tư một lần vào cậu. Tôi tin cậu sẽ mang lại lợi nhuận cao cho tôi.”
Sau một hồi im lặng, Lục Diễn gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi.”
Lục Diễn không từ chối sự giúp đỡ của tôi nữa.
Công việc làm thêm tôi cung cấp cho cậu là dịch thuật hợp đồng và tài liệu liên quan đến công ty tôi.
Lục Diễn đã nhận lời.
Bữa cơm tại nhà họ Lục diễn ra vui vẻ, chủ khách đều hài lòng.
Tôi đã lâu không được thưởng thức bữa ăn thoải mái như vậy.
Kiều Hành cũng rất vui, cậu ta vừa nói đùa vừa trò chuyện với Lục Diễn.
Hai người hoàn toàn không cùng tần số, thế mà không khí vẫn rất sôi động, thật kỳ lạ.
Có lẽ bản chất họ đã hợp làm bạn từ trước.
Hai mươi mốt
Lục Diễn làm công việc dịch thuật rất tốt.
Tôi không biết cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nhưng thành quả cậu mang lại khiến ngay cả Phương Nhất Lý cũng phải gật đầu khen ngợi.
Kiều Hành vẫn sống theo cách của mình.
Thái độ với việc học hành vẫn lạnh nhạt.
Tôi rất buồn lòng.
Hôm đó tôi nghe một buổi diễn thuyết của chuyên gia, ông nói: “Trẻ con phải hình thành thói quen học tập tốt từ nhỏ, nếu không đến cấp ba sẽ muộn mất.
Nếu đến cấp ba mà vẫn hy vọng thái độ học tập của trẻ thay đổi lớn, chỉ có hai khả năng. Một là biến cố gia đình lớn. Hai là biến động tình cảm mạnh mẽ.”
Nói cách khác, hoặc là nhà phá sản hoặc có người ch*t.
Hoặc là thích một ai đó, muốn cùng họ thi đỗ vào một trường đại học.
Với khả năng tư duy hiện tại của tiểu vương bát đản, khả năng thứ hai chắc chắn không thể.
Còn khả năng thứ nhất, phá sản thì hơi khó, bố mẹ đều không còn, chẳng lẽ cần người chị như tôi hy sinh mạng sống?
Tôi nói chuyện này với tiểu vương bát đản.
Tiểu vương bát đản lập tức mặt xanh như tàu lá.
“Em học, em học được chưa? Chị đừng dọa em!”
Thôi được, còn có chút lương tâm.
Theo Lục Diễn tiết lộ, hiện tại Kiều Hành đã chủ động tìm cậu hỏi bài, tuy tiến bộ chậm nhưng còn hơn không.
Còn nhà họ Lục.
Ước chừng bây giờ cũng đang bức bối lắm.
Tôi dám công khai bảo vệ người, lẽ nào họ dám công khai làm hại người?
Nên là, chúng ta có lý, không cần sợ.
Còn Kiều Huỳ.
Hiện đang rất khó chịu!
Nhưng tôi đã để sẵn một kẽ hở trong công ty, chờ hắn ta mắc bẫy.
Biển thủ công quỹ, số tiền đừng có ít quá nhé, không tôi sợ án quá nhẹ đấy.
Kiều Huỳ không phụ lòng mong đợi, hắn không để tôi chờ lâu.
Cáo đã vào lồng, chỉ chờ thu lưới.
Hai mươi hai
Kiều Huỳ đã bỏ trốn, sau khi thành công biển thủ bảy tỷ của công ty.
Ngay cả con trai cũng không mang theo.
Phương Nhất Lý hỏi tôi phải làm sao.
“Báo cảnh sát!”
Là một công dân ưu tú, tôi luôn tin tưởng các cảnh sát.
Ba ngày sau khi Kiều Huỳ bỏ trốn, tôi nhận được điện thoại của Lục Diễn.
Cậu nói Kiều Hành bị b/ắt c/óc.
Chuyện xảy ra sau khi họ tan học tối.
Mẹ Lục Diễn chuẩn bị đồ ăn khuya, mời Kiều Hành qua ăn chút nên cậu ta đi cùng Lục Diễn về nhà.
Vừa đi không xa, đột nhiên một chiếc xe tải lao tới.
Mấy gã đô con nhảy xuống xe, lôi Kiều Hành và Lục Diễn định kéo lên xe.
Hai người chống cự kịch liệt, nhưng bọn họ tiêm th/uốc mê vào người họ.
Vốn định bắt cả hai, nhưng khi lên xe, Kiều Hành dùng chút ý thức cuối cùng đẩy Lục Diễn xuống xe.
Lúc này những người bảo vệ Lục Diễn và Kiều Hành cũng đã tới.
Bọn kia đành bỏ Lục Diễn lại, mang theo Kiều Hành.
Khi nhận điện thoại từ Lục Diễn, tôi đang trên đường ra ngoại ô.
Trước đó tôi đã nhận được điện thoại từ Kiều Huỳ, hắn nói: “Kiều Hành đang trong tay ta, nếu muốn nó sống, hãy một mình tới đây, không thì chờ gặp x/á/c em trai nhé.”
Tôi nói với Lục Diễn: “Chị biết rồi, việc này để chị xử lý.”
Nói xong tôi cúp máy.
Không phải tôi không muốn nói thêm vài câu.
Mà là tôi bị lạc đường.
Ch*t ti/ệt, sao lại chọn địa điểm ở chỗ hoang vu thế này.
Tôi thoát khỏi màn hình cuộc gọi, đi theo chỉ dẫn bản đồ tiếp tục lái xe.
Khi tôi tới nhà máy mà Kiều Huỳ nói, bên trong ngoài hắn và mấy tay sai, còn có một bác sĩ và vài y tá.
“Sao? Biển thủ công quỹ không đủ thỏa mãn d/ục v/ọng của chú rồi? Giờ đã bắt đầu buôn b/án n/ội tạ/ng người rồi sao?”
Kiều Huỳ nhìn tôi với ánh mắt đ/ộc địa, đây mới là bộ mặt thật của hắn!
Bên cạnh hắn là Kiều Hành.
Tiểu thiếu gia của chúng ta giờ trông thảm hại vô cùng.
Cậu ta quỳ dưới đất, hai tay trói sau lưng, miệng dán băng đen, trên mặt không chỉ có vết bầm mà còn đầy bụi đất.
Nhìn thấy tôi, cậu ta sốt sắng muốn đứng dậy chạy tới, nhưng bị Kiều Huỳ ấn xuống.
“Đừng động đậy, không thì tao gi*t mày!”
Tôi nhíu mày, bàn tay bên hông nắm ch/ặt.
Kiều Huỳ thậm chí còn có sú/ng.
“Nhị thúc giỏi thật đấy, ngay cả sú/ng cũng ki/ếm được. Nhưng Lục lão gia tử hơi keo kiệt nhỉ? Tám người các chú mà chỉ trang bị sú/ng cho mỗi nhị thúc thôi sao? Nhị thúc, chú biết dùng không?”
Kiều Huỳ cười lạnh: “Kiều Huỳ, ta thật sự đ/á/nh giá thấp cháu rồi, không ngờ cháu nhỏ tuổi mà tâm địa lại đ/ộc á/c đến thế.”