Giống như một chú cún lớn đang vẫy đuôi c/ầu x/in sự thương hại.

Những cảm xúc phức tạp trong tôi bỗng chốc tan biến, thậm chí tôi không nhịn được bật cười "phụt" một tiếng.

Lâm Diễn ngẩn người, ánh mắt chàng thành khẩn nhìn tôi như đang chờ đợi bản án dành cho mình.

Tôi duỗi bàn chân trần, nhẹ nhàng chạm vào lồng ng/ực săn chắc của chàng.

Chàng lập tức như mất hết xươ/ng cốt, thân hình mềm oặt buông theo lực đẩy của tôi mà ngã ra sau.

Nằm dài trên thảm, cổ họng chàng phát ra ti/ếng r/ên ư ử tựa như chú cá nằm trên thớt đang chờ tôi x/ẻ thịt.

Bàn chân tôi lướt qua cơ bụng căng cứng dưới lớp áo ngủ, cảm nhận từng r/un r/ẩy nhẹ của chàng.

Chàng khẽ nắm lấy bàn chân tôi, ánh mắt trở nờ mờ ảo đầy khát khao, miệng không ngừng gọi: "Chị ơi... chị..."

Dáng vẻ ấy giống hệt một chú cún bị chủ nhân dùng chân đạp nhẹ lên bụng - vừa phấn khích lại không dám phản kháng, chỉ biết rên rỉ bày tỏ sự khao khát và thuần phục.

Đáng thương mà lại quyến rũ vô cùng.

Một luồng nhiệt bỏng rát bỗng bùng lên từ bụng dưới tôi.

Không kiềm chế được, tôi trượt từ mép giường xuống, thẳng thừn đ/è lên eo chàng.

Cơ thể chàng cứng đờ, hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp.

Tôi cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu đang lăn tăn của chàng.

Giọng tôi trầm xuống đầy cảnh cáo: "Lát nữa... khẽ thôi nhé..."

...

Ánh nắng lọt qua khe rèm tinh nghịch đậu lên mí mắt.

Tôi mơ màng tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên là lồng ng/ực nặng trịch như bị vật gì đ/è lên.

Cúi nhìn, một mái tóc bạc ánh bạc đang yên tâm gối đầu lên ng/ực tôi.

Chàng vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn ấm áp, cánh tay còn vòng qua eo tôi đầy chiếm hữu.

Tôi hơi nhíu mày, trong lòng vừa buồn cười vừa bực mình - cậu nhóc này, chẳng lẽ chưa cai sữa?

Như cảm nhận được động tĩnh của tôi, Lâm Diễn vô thức cọ cọ, thỏa mãn thở dài.

Nhìn mái tóc bạch kim đặc trưng của chàng dưới ánh mai, tôi đột nhiên lên tiếng: "Lâm Diễn."

Chàng "Ừm?" một tiếng mơ màng, ngẩng đầu lên với ánh mắt ngái ngủ ngoan ngoãn sau khi được thỏa mãn.

Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại: "Mấy hôm nữa đi nhuộm tóc đen lại nhé."

Dù mái tóc bạc hợp với gương mặt chàng khiến chàng đẹp như thiếu niên bước ra từ truyện tranh, nhưng -

tôi theo phong cách trưởng thành, nếu đi cùng chàng thì tỉ lệ ngoái đầu nhìn chắc chắn đạt đỉnh, tôi không muốn bị người ta bàn tán sau lưng.

Lâm Diễn ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ~ em nghe lời chị hết~"

Nói rồi, chàng lại hài lòng cọ cọ vào cổ tôi.

11

Trong phòng ăn, mọi người ngồi quây quần dùng bữa sáng.

Lâm Vy xoa thái dương, rõ ràng hơi men đêm qua chưa tan hết.

Nhìn tôi và Lâm Diễn, chị lại nhớ chuyện tối qua, bực bội trừng mắt với Lâm Diễn: "Đều tại cậu! Tớ định đưa Diểu đi săn trai đẹp, bị cậu phá đám hết rồi. Thôi, hôm nay tớ sẽ tìm người khác tổ chức..."

Lâm Diễn đang chậm rãi bóc trứng cho tôi, nghe vậy khẽ hừ mũi, nở nụ cười ngạo nghễ đầy đắc ý.

Chàng ngừng tay, rồi dưới bàn nắm ch/ặt tay tôi.

Sau đó, chàng giơ thẳng bàn tay đan ch/ặt của chúng tôi đặt lên bàn ăn.

Thu hút mọi ánh nhìn.

Cả bàn ăn lập tức chìm vào im lặng ch*t người.

Mắt Lâm Vy tròn xoe, miệng há hốc thành hình chữ O.

Ánh mắt chị đảo qua lại giữa bàn tay đan ch/ặt của chúng tôi và vẻ mặt đắc chí của Lâm Diễn, như CPU bị quá tải.

Lâm Diễn ngẩng cao cằm như chú sư tử con cuối cùng cũng tuyên bố chủ quyền, giọng vang rõ: "Chị họ, chị đừng bận tâm giới thiệu ai nữa, em chính là bạn tình qua mạng của Diểu Diểu, bọn em đang yêu nhau! Và sau này bọn em sẽ kết hôn!"

Lâm Vy đứng hình đúng năm giây mới bật thốt: "Gì cơ? Hai người...! Trời đất ơi? Lâm Diễn cậu? Diểu Diểu? Chuyện này từ khi nào?! Hai người dám...!"

Tuy nhiên, ngoài tiếng la hốt hoảng của Lâm Vy, hai vị trưởng bối còn lại - bác trai và bác gái lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Bác trai chỉ ngước mắt khỏi tờ báo, thản nhiên "Ừm" một tiếng rồi tiếp tục đọc.

Bác gái nhấp ngụm trà, nở nụ cười như thấu tỏ mọi chuyện: "Con bé ngốc này, từ nhỏ mẹ đã biết con chậm hiểu mấy chuyện này rồi. Hôm qua ăn sáng, nhìn vẻ mặt oán thán như bị bỏ rơi của Tiểu Diễn khi nhìn Diểu Diểu, bố mẹ đã đoán ra tám chín phần mười rồi."

Lâm Vy chịu cú sốc thứ hai, chị quay sang nhìn tôi đầy oán trách, ngay lập tức xông tới: "Tô Diểu Diểu! Cô bạn nặng tình nặng nghĩa này, cậu giấu tớ kỹ thế, chỉ mình tớ làm kẻ ngốc không biết gì, đợi tớ dạy cho cậu một bài học!"

Tôi cười tránh, nhưng Lâm Diễn phản ứng nhanh hơn, ôm ch/ặt lấy tôi.

"Muốn gì thì cứ tới em, đừng đụng vào chị của em!"

Chàng dùng lưng hứng trọn "cơn thịnh nộ" của Lâm Vy.

Từ vòng tay Lâm Diễn thò đầu ra, nhìn Lâm Vy đang gi/ận dữ nhảy cẫng, tôi không nhịn được cười, liên tục xin tha: "Xin lỗi nha Vy, là tớ không tốt, tớ không dám nữa đâu..."

Nắng vàng tràn ngập phòng ăn, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng đuổi đ/á/nh của Lâm Vy, tiếng cười vui vẻ của bác trai bác gái, tạo thành bản nhạc rộn ràng hạnh phúc nhất buổi sớm mai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm