Liệu có phải là hàng sản xuất hàng loạt cùng mẫu mã không?
Lòng bàn tay lạnh dần, tôi tìm hỏi người b/án hàng năm xưa: "Con gấu bông này rốt cuộc có bao nhiêu bản?"
Đến cuối giờ học, tôi nhận được câu trả lời:
"Chị ơi, trong quá trình sáng tạo, chúng em không thể kiểm soát trước các đường vân và màu sắc do sự chảy loang của màu vẽ. Vì thế mỗi chú gấu chúng em b/án ra đều là đ/ộc nhất vô nhị."
15
Độc nhất vô nhị thật đấy!
Vậy để tôi xem, con gấu đ/ộc nhất này đang ở đâu nào?
Tôi gắng ổn định hơi thở, nhìn vào định vị.
Tên khu dân cư không xa lạ lắm, cách trường một quãng, thuộc phân khúc trung - cao cấp. Những năm trước giá b/án cao chót vót, nhưng sau dịch đã giảm sút, hiện thấp nhất còn khoảng tám nghìn một mét vuông.
Ba mươi vạn, đủ trả trước một căn hộ.
Tôi dán mắt vào màn hình, ngón tay lướt xuống vô h/ồn, nhanh chóng thấy những bình luận từ bạn chung:
"D/ao Dao làm sao thế? Bệ/nh à? Không giống ở viện nhỉ."
"Hèn chi hôm nay anh Tống không đến lớp, té ra đi chăm sóc tiểu muội rồi!"
"Học trưởng vì tiểu muội làm đâu chỉ mỗi chuyện này~ Gh/ê quá muội ơi, thế này chẳng phải chinh phục nhanh như chớp rồi sao~"
Lục D/ao phản hồi bên dưới: "Là ở nhà riêng của học trưởng đó ạ! Trước giờ em đến đều làm osin dọn dẹp cho anh ấy thôi! Lần này cuối cùng cũng được anh ấy chăm sóc rồi. [Cười khúc khích] [Giơ tay chữ V]"
"Huấn luyện được học trưởng thành ông chồng quán xuyến việc nhà, muội đúng là số một [ngón cái giơ lên]"
"Ồ thế này là đã vào tận hang cọp rồi, bước tiếp theo chắc là ra mắt gia đình nhỉ?"
Từng dòng bình luận lướt qua, hơi thở tôi dần trở nên nghẹn ứ.
Một nỗi đ/au như bùng tỉnh từ đầu dây th/ần ki/nh, khiến mỗi cử động nhỏ đều nhói như kim châm.
Căn nhà tôi chưa từng biết mặt, nơi Tống Nghiên Tu từng vẽ nên bao điều tươi đẹp.
Thì ra Lục D/ao đã đến đó từ lâu.
"Học tỷ?"
Bên cạnh, giọng Lương Trục đầy lo lắng vang lên: "Học tỷ ổn chứ?"
Tôi vẫy tay, gắng chịu đựng cơn đ/au âm ỉ dữ dội trong lòng, cố gạt mọi cảm xúc vào yên lặng.
Hồi lâu, tôi hít sâu một hơi, thoát khỏi WeChat, chuyển tiếp sao kê ngân hàng cho tiệm in, yêu cầu in một nghìn bản.
Tôi vốn nghĩ câu chuyện giữa tôi và Tống Nghiên Tu đã kết thúc từ khi rời khỏi căn hộ ấy.
Nhưng tiếc thay, mỗi bước chân Tống Nghiên Tu đi trong ba năm qua đã định sẵn chúng tôi không thể đường ai nấy đi trong êm đẹp.
16
Hai ngày sau, khi Tống Nghiên Tu quay lại trường, chuyện anh ta ăn bám tôi để nuôi tiểu muội đã lan truyền khắp nơi.
Mỗi khoa đều nhận được hàng chục bản sao kê ngân hàng, cựu học trưởng họ Tống giờ đã bị mọi người gọi bằng cái tên "trai ăn mềm".
Tống Nghiên Tu tìm đến tôi khi tôi vừa ăn xong bước ra từ căng tin.
Bị chặn đường không làm tôi bất ngờ lắm, hễ Tống Nghiên Tu còn chút thể diện thì chắc chắn sẽ tìm tới.
"Minh Chiêu!"
Gương mặt Tống Nghiên Tu đen như mực, ánh mắt hằn học như ngòi n/ổ sắp phát: "Anh đã nói rõ không có qu/an h/ệ gì với Lục D/ao, tại sao em còn phát tán những thứ này trong trường? Em cố tình khiến anh không thể sống nổi sao?!"
Tôi bình thản: "Sao gọi là tin đồn? Chẳng phải đó là sự thật sao? Anh tiêu không phải tiền của em à?"
Tống Nghiên Tu ngập ngừng, nét mặt biến thành châm chọc: "Phải đấy, lúc theo đuổi anh thì bảo cứ tiêu thoải mái miễn anh vui, giờ có người mới rồi bắt đầu tính toán sòng phẳng với anh rồi à?"
"Minh Chiêu, cái kiểu so đo từng li từng tí này, làm sao mà đuổi được người ta?"
Tôi bật cười: "Tôi so đo? Nếu thực sự tính chi li, thì từ khoản v/ay học phí thời cấp ba, các khoản chuyển khoản thường nhật, đến quà cáp mỗi dịp sinh nhật lễ tết, tôi đều nên tính hết vào."
"Số tiền này chỉ là từ thẻ phụ, thực ra nếu không tính ba mươi vạn đặt cọc m/ua nhà của anh, cũng chẳng đáng là bao, không đủ để người ta kh/inh gh/ét, phải không?"
Tống Nghiên Tu sửng sốt, ánh mắt dần vỡ lẽ: "Anh hiểu rồi, sao em lại nổi cơn với anh, té ra là vì căn nhà."
"Em thấy trang cá nhân của Lục D/ao rồi đúng không? Hôm đó cô ấy sốt nhưng phòng cấp c/ứu hết giường, căn hộ thì bị em dọn sạch không còn một chiếc giường, lẽ nào anh để cô ấy ngủ đường à?"
"Nhà đúng là anh m/ua thật, anh nghĩ mãi thuê nhà không phải cách. Anh m/ua nhà rồi, cuối cùng người vào ở cùng chẳng phải là em sao?"
Tôi thờ ơ: "Anh ở với ai không liên quan đến em, Lục D/ao ngủ đâu cũng không phải việc của em, miễn là anh trả tiền cho em là được."
Tống Nghiên Tu im lặng giây lát, kiên nhẫn cạn kiệt: "Anh thực không hiểu nổi, sao em cứ khăng khăng với Lục D/ao? Vì cô ấy mà em hôn người khác, dọn sạch căn hộ, giờ lại vì cô ấy mà tính toán với anh."
"Từ cấp ba đến giờ, người theo đuổi anh nhiều vô số, sao em cứ bám riết lấy mỗi Lục D/ao?"
"Là tôi bám riết cô ấy sao?"
Tôi không kìm được nữa, giọng vút cao: "Chúng ta đến nông nỗi này, chỉ vì mỗi Lục D/ao thôi sao?!"
"Phải, không chỉ vì cô ấy."
Tống Nghiên Tu lại vẻ mặt chán chường, giọng điệu bực dọc: "Nhưng Minh Chiêu à, người theo đuổi anh là em, người thích anh là em, em bỏ ra những thứ này đều là tự nguyện, sao cứ đòi anh đền đáp?"
"Rõ ràng anh sắp đồng ý với em rồi, chúng ta sắp thành đôi rồi, em lại cố tình làm mọi chuyện rối tung lên."
Tống Nghiên Tu thở dài n/ão nuột, bóp trán: "Minh Chiêu, muốn đuổi người thì phải có thái độ."
Thái độ ư? Ba năm ròng, cái gọi là thái độ Tống Nghiên Tu đòi hỏi đã thành thói quen của tôi.
Vậy mà vẫn không đủ, vĩnh viễn không thỏa mãn.
Chỉ cần một chút không vừa ý, lập tức quay sang cắn lại.
Kiên nhẫn tôi cạn kiệt, tôi quay lưng bỏ đi, lấy điện thoại liên hệ luật sư soạn yêu cầu đòi n/ợ.
"Minh Chiêu!"