A Dao

Chương 8

22/10/2025 11:58

Tháng đầu tiên bước vào trại giam là khoảng thời gian khó khăn nhất.

Mùi hỗn hợp của nước khử trùng và mồ hôi hôi hám trong phòng giam chật chội, ngột ngạt.

Những tù nhân khác ném về phía tôi những ánh nhìn dò xét và lạnh lùng, tôi co ro trên tấm giường gỗ cứng đờ, cả đêm không thể chợp mắt.

Tôi chỉ có thể như cái máy tuân theo mệnh lệnh: thức dậy, dọn dẹp, lao động, học tập, đi ngủ.

Cảnh sát trại giam đã nói chuyện với tôi vài lần, tuy giọng điệu nghiêm khắc nhưng lời lẽ không sai.

Anh ta nói, thời gian thụ án vừa là hình ph/ạt, cũng là thời gian để anh suy nghĩ thấu đáo con đường phía trước.

Trong này có tổ chức lớp học, dạy chữ, dạy tính toán, còn dạy cả vài nghề thủ công.

Tôi bắt đầu ép mình lắng nghe, học hỏi.

Tôi phải học cho kỳ được một nghề để tự ki/ếm sống, khi ra ngoài sẽ ki/ếm thêm tiền chữa bệ/nh cho anh trai.

Thời gian trôi qua, tôi dần quen với các bạn tù. Mọi người thường trò chuyện trước khi ngủ về những dự định sau khi ra tù, về những người họ nhớ thương.

Tôi chưa bao giờ dám nhắc đến Tiểu Thụy, đó là vết s/ẹo và khát khao tôi không dám chạm tới trong lòng.

Cứ coi như mình vừa trải qua một giấc mơ đẹp vậy.

Về sau, tôi bắt đầu cố gắng thể hiện, tranh làm những việc bẩn nhất mệt nhất, tích cực tham gia mọi buổi học.

Chỉ có điều mỗi đêm nằm trên giường gỗ, hình ảnh cô ấy lao vào lòng tôi, cười tươi hôn má tôi lại hiện ra trước mắt.

Trong lòng như có thứ gì đó bị bứng mất, trống rỗng đến đ/au đớn.

Không biết giờ này cô ấy sống ra sao? Còn hay khóc nhè vì những chuyện nhỏ nhặt nữa không?

Chắc là... không còn nữa đâu.

Bức tường cao và lưới sắt chia bầu trời bên trong thành những ô vuông.

Hai năm sau, nhờ biểu hiện tốt, tôi được giảm án và được ra tù sớm.

Biết tin này, lòng tôi lại bình yên đến lạ.

Bước qua cánh cổng sắt nặng nề, ánh nắng bên ngoài chói chang đến nhức mắt.

Tôi vô thức đưa tay che mắt, cảnh sát trại giam trả lại chiếc điện thoại cũ và tốt bụng nạp giúp ít tiền vào SIM.

Tôi đứng dưới bóng cây bên đường, ngón tay r/un r/ẩy bật màn hình chiếc điện thoại gần như xa lạ.

"Tít tít... tít tít..."

Một tràng âm thanh thông báo liên tiếp vang lên, màn hình lập tức hiện lên hàng chục tin nhắn chưa đọc.

Tim tôi đ/ập thình thịch, hơi thở gần như ngừng lại.

Ngón tay vụng về mở từng tin nhắn:

"Ngày 5 tháng 3 năm 2005, A D/ao anh đi đâu rồi? Tại sao đồng nghiệp không chịu nói với em?"

"7/4, A D/ao, anh về nhà rồi sao? Sao không nói một lời rồi đi."

"22/7 A D/ao, đừng bỏ rơi em được không?"

"9/11 A D/ao, sao đã lâu thế rồi mà em vẫn nhớ anh da diết."

"3/1/2006 A D/ao, hôm nay gia đình ép em đi xem mắt, em không nói chuyện với người ta, trong lòng em vẫn chỉ có anh."

"2/2, A D/ao, em biết hết rồi. Xin lỗi anh, tất cả đều là lỗi của em, sao đến giờ em mới biết sự thật. Tại sao anh không giải thích rõ với cảnh sát, đã hai năm rồi, em phải làm sao để minh oan cho anh đây?"

"15/5 A D/ao, đừng sống vì người khác nữa, hứa với em, sau khi ra tù hãy sống cho chính mình nhé?"

"Hãy sống cho chính mình một lần nhé?"

Nước mắt bất ngờ trào ra, từng giọt nặng trịch rơi xuống màn hình điện thoại lạnh ngắt, làm nhòe những dòng chữ.

Bàn tay tôi run bần bật, suýt nữa đ/á/nh rơi chiếc điện thoại.

Nỗi đ/au, sự uất ức và niềm xúc động lớn lao ào ạt nhấn chìm tôi.

Không thể đứng vững nữa, tôi ngồi thụp xuống, cúi đầu vào đầu gối khóc nức nở như đứa trẻ.

Ba năm rưỡi kìm nén cùng nỗi nhớ mong trong khoảnh khắc này bùng n/ổ.

Khóc không biết bao lâu, tôi cảm nhận có ai đó khẽ chạm vào vai.

Ngẩng đầu đẫm lệ lên, một bóng người che đi ánh nắng chói chang.

Cô ấy đứng giữa ánh sáng, mặc chiếc váy hoa, mắt cũng đỏ hoe nhưng nở nụ cười rực rỡ nhất.

Đưa tay về phía tôi, giọng nói dịu dàng mà kiên định:

"A D/ao, tất cả đã qua rồi.

Chúng ta hãy quên đi những chuyện cũ, làm quen lại từ đầu.

Được không?"

"Xin chào, tôi tên là Tạ Tri Thụy, còn anh?"

Tôi ngây người nhìn cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi, tim đ/ập như muốn n/ổ tung.

R/un r/ẩy đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ấy.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác quen thuộc, ấm áp.

Nghẹn ngào, tôi hít một hơi thật sâu, giọng r/un r/ẩy:

"Xin chào... tôi là A D/ao."

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm