Nhà tôi có một con mèo m/a nhỏ lẻn vào.

Mỗi lần ngủ, tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó sột soạt cựa quậy trên gối.

Sau khi bị tôi bắt được, đôi tai lông xù của mèo m/a nhỏ cụp xuống một cách căng thẳng.

“Người, mèo lạc đường rồi.”

1

Là một con trâu ngựa khổ sở phải đi làm từ 8h sáng và tăng ca hàng ngày, trừ khi bắt được một con m/a vàng.

Còn không thì đừng hòng dập tắt được cơn gi/ận của tôi.

Tôi túm hai chân trước của mèo m/a nhỏ: “Sao mày cứ đêm đêm đến giẫm lên gối tao?”

Mèo m/a nhỏ có vẻ rất nhút nhát.

Tai biến thành tai máy bay, nó nhìn tôi đầy hốt hoảng mà không dám nói năng gì.

Đã 3 giờ sáng rồi.

Tôi buồn ngủ đến mắt mờ, ôm con mèo m/a nhỏ vào lòng rồi ngủ thiếp đi.

Kết quả ngày hôm sau, con mèo m/a nhút nhát lại xuất hiện.

Vẫn là tiếng giẫm chân sột soạt trên gối tôi.

Tôi tóm ch/ặt nó: “Nói đi, rốt cuộc làm sao mới buông tha cho tao?”

Mèo m/a nhỏ co rúm thành một cục đáng thương: “Người, mèo lạc đường rồi.”

“Nhà mày ở đâu?”

“Mèo không có nhà.”

“Thế mày muốn đi đâu?”

“Mèo muốn đến thư viện, dưới bãi đỗ xe thư viện có một cô gái ngày nào cũng đến đó học bài.”

“Cô ấy hay mang đồ ăn cho mèo.”

“Trời đông học bài lạnh quá, mèo nhảy lên đùi cô ấy ngủ. Thế là cả hai đều ấm áp.”

“Mèo tìm không thấy đường rồi.”

“Không biết cô ấy có đang tìm mèo không?”

Mèo m/a nhỏ lẩm bẩm mãi, tôi thở dài.

“Mai tao dẫn mày đi tìm, giờ đi ngủ được chưa?”

“Thật ư? Cảm ơn người.”

Mèo m/a nhỏ vui lắm, râu nó cọ vào tai tôi. Dù không có hơi ấm nhưng vẫn mềm mại lắm.

Tôi có một giấc ngủ ngon.

2

Hôm sau là cuối tuần, lúc tôi tỉnh dậy mèo m/a nhỏ dùng chân nhẹ chạm vào mặt tôi: “Người, đi không?”

Tôi vệ sinh cá nhân qua loa rồi dẫn mèo m/a nhỏ ra ngoài.

May mà trời đông, mèo m/a nhỏ có thể trốn trong áo lông vũ của tôi để khỏi bị nắng.

Mèo m/a nhỏ thò đầu qua khóa kéo áo nhìn ra ngoài: “Người, người đã đến thư viện bao giờ chưa?”

Tôi bật cười, ai chưa từng là học sinh khổ sở: “Ừ.”

“Người nói dối, mèo chưa từng thấy người.”

“Mèo ngày nào cũng phơi nắng ở thư viện.”

Tôi bất lực búng nhẹ đầu mèo m/a nhỏ: “Hồi tao đi học mày còn chưa sinh ra đời.”

“Vả lại đâu phải chỉ có một thư viện, mày ở thư viện nào?”

Mèo m/a nhỏ im thin thít.

Tôi cúi nhìn, nó cúi gằm mặt xuống, tai cũng cụp xuống.

“Người, mèo không nhớ là thư viện nào nữa.”

“Người, liệu chúng ta có tìm thấy cô ấy không?”

Tôi vỗ nhẹ mèo m/a nhỏ: “Tìm được, chúng ta sẽ tìm từng cái một.”

“Sao mày lại muốn tìm cô ấy?”

Con mèo có chút ngại ngùng cựa quậy: “Mèo nhớ cô ấy.

“Cô ấy nói khi thi đậu sẽ nuôi mèo, thế mà mèo đã thất hứa.”

“Người, cô ấy có nhớ mèo không?”

“Có chứ.”

“Cô ấy còn nhìn thấy mèo nữa không?”

“Chắc là không rồi.”

Mèo m/a nhỏ rất lâu không nói gì, nằm im trong áo lông vũ.

Một lúc sau, giọng mèo m/a nhỏ nghẹn ngào:

“Không sao, mèo nhìn thấy người là được rồi.”

4

Đến cổng thư viện tỉnh, mèo m/a nhỏ đột nhiên kích động.

“Đây rồi, người! Người thông minh lắm.”

Tôi xoa đầu mèo m/a nhỏ bảo nó bình tĩnh.

“Cô gái đó thường học bài ở đâu?”

“Ở đằng kia.” Mèo m/a nhỏ kích động cựa quậy.

Tôi đi đến bãi đỗ xe nhưng không thấy ai.

Tôi vội vã an ủi mèo m/a nhỏ: “Có thể cô ấy đang học bên trong, tao dẫn mày vào thư viện tìm.”

Mèo m/a nhỏ im lặng, vừa thất vọng vừa lo lắng.

“Người, nếu không tìm thấy cô ấy thì sao.”

“Mèo có lời muốn nói với cô ấy.”

“Nhưng hình như mèo sắp đi rồi.”

Tôi cúi nhìn, màu sắc của mèo m/a nhỏ đã nhạt hơn lúc mới ra khỏi nhà rất nhiều.

Tôi vội đi vào thư viện, đi một vòng, mèo m/a nhỏ càng cụp tai hơn.

“Hay là hôm nay cô ấy không đến?”

Mèo m/a nhỏ lập tức phản bác: “Không thể nào, cô ấy rất chăm chỉ.”

“Cô ấy ngày nào cũng đến sớm mang cho mèo hộp thịt ngon.

Rồi ngồi học bài ở bãi đỗ xe đằng kia.”

“Học đến tối muộn mới về.”

Tôi lại dẫn mèo m/a nhỏ đến bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe có một hộp thức ăn mèo đã mở nhưng không có mèo ăn, nhưng cũng không thấy người.

Đang lúc sốt ruột thì tôi bị một cô gái cầm sách chặn lại.

“Xin chào, tôi thấy bạn từ bãi đỗ xe đi lại.”

“Ừm... cho hỏi bạn có thấy một con mèo nhỏ không?”

Cô ấy hồi hộp vẽ vòng tròn: “Màu trắng, chóp tai màu vàng, cỡ lớn như vầy.”

“Rất thân người, rất đáng yêu.”

Mèo m/a nhỏ thò đầu ra kêu meo meo kích động: “Người! Là cô ấy, chính là cô ấy.”

“Mèo đã nói rồi, cô ấy ngày nào cũng đến.”

Mèo m/a nhỏ đắc ý, nhưng cơ thể ngày càng nhạt dần.

Tôi vội hỏi nó: “Mày muốn nói gì với cô ấy?”

Mèo m/a nhỏ hồi hộp liếm mép.

“Nói cô ấy lần sau nhớ mang theo chăn.”

“Mèo không thể đến nữa rồi.”

Tôi vội kéo cô gái lại: “Tôi thấy rồi.”

“Tối qua tôi thấy nó trên đường nên mang về nhà.”

“Em họ tôi là bác sĩ thú y, cô ấy muốn nuôi mèo lâu rồi. Hôm qua đã mang về nuôi rồi.”

“Tôi thấy con mèo m/ập mạp, chắc có người cho ăn nên hôm nay đến xem.”

Cô gái ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười vui: “Thật sao? Tốt quá, con mèo đó ngoan lắm.

“Mỗi lần tôi học bài, nó lại nhảy lên đùi tôi ngủ.”

“Kêu grừ grừ, đáng yêu lắm.”

“Nó có nhà rồi, tốt quá.”

Tôi gật đầu: “Trời đông lạnh lắm, nếu không có mèo thì nhớ mang theo chăn nhé.”

“Chúc em thi đậu.”

Cô gái ngẩn người rồi gật đầu ôm sách bước đi.

Mèo m/a nhỏ gần như đã trong suốt hoàn toàn.

Nó liếm ngón tay tôi: “Người, cảm ơn người.”

“Mèo đi đây.”

Tôi vỗ nhẹ áo lông vũ, giả vờ như con mèo vẫn còn trong lòng tôi - mềm mại và ấm áp.

Thật sự rất ấm áp.

5

Sau khi tiễn mèo m/a nhỏ đi, bên gối tôi vẫn có tiếng sột soạt.

Tôi lấy tờ bùa nhìn, là một con mèo bò sữa đen trắng.

Nó không nhút nhát như con mèo m/a trước, đứng oai vệ trên gối tôi liếm chân.

“Người, giúp mèo tìm người.”

“Hoàn thành việc, mèo hậu tạ.”

Tôi lấy điện thoại gọi bác chủ nhà: “Giảm tiền nhà cho tôi, nhà bác có m/a ám.”

Bác chủ nhà ch/ửi “đồ th/ần ki/nh” rồi cúp máy.

Tôi bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn con mèo bò sữa đang liếm đít: “Nói đi, tìm ai?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm