Đó là Bác. Ông hét vào cánh cửa.
"Cháu nói mảnh đất đó, bà định khi nào ký chuyển nhượng vậy?"
"Dù sao bà cũng không còn nhiều thời gian nữa, nên để lại chút gì đó cho cháu chứ?"
Đại Hoàng gầm gừ, cắn vào ống quần Bác, cố kéo ông vào trong.
Tôi vừa định gọi Bác.
Thì thấy ông cầm cây gậy to bằng cánh tay bên cạnh, đ/ập mạnh vào lưng Đại Hoàng.
"Con vật đáng ch*t, dám cắn tao à."
Bác tức gi/ận, cây gậy trong tay như mưa rơi, đ/ập liên tiếp lên người Đại Hoàng.
Tôi muốn nói với ông rằng Bà bị ốm.
Nhưng tôi sợ đến mức như có thứ gì đó chẹn cổ họng, không thể phát ra âm thanh.
Cho đến khi tiếng kêu của Đại Hoàng nhỏ dần, lưng chó sụp xuống, khóe miệng chảy ra thứ nước đỏ, nằm bẹp dưới đất bị Bác đ/á bay.
Ông vứt gậy, ch/ửi một câu "xui xẻo" rồi bỏ đi.
Tôi muốn ra ngoài tìm người c/ứu Bà, hoặc đuổi theo Bác để xin ông giúp Bà, nhưng cánh cửa gỗ quá cao và nặng không thể mở.
Bên cạnh có một lỗ chó nhỏ.
Quá bé, tôi không chui lọt.
Chắc tại tôi thường ăn nhiều cơm quá nên bụng tròn vo.
Tôi thở hổ/n h/ển dựa vào tường, lau nước mắt.
Lại quay về bên Bà.
Bà vẫn không cử động, không nói được.
Tôi nghĩ đến chiếc đồng hồ thông minh trên tay.
Mẹ đã dạy tôi, nhấn một nút là có thể gọi cho mẹ.
3
Lần đầu mẹ không nghe máy.
Gọi nhiều lần bên kia mới có tiếng trả lời.
Tôi vui mừng gọi "Mẹ ơi".
"Bà ngủ rồi, mẹ đến đón chúng con về nhà được không?"
Mẹ tỏ rõ không vui. "Mới có mấy ngày đã đòi về rồi?"
"Vì Bà hình như bị ốm."
Tôi cố giải thích.
Mẹ không tin tôi, "Lại học nói dối phải không? Con ngoan ngoãn đợi thêm một tuần nữa, bố mẹ xong việc sẽ đến đón."
Tôi nghe thấy tiếng Bố cãi nhau ở đầu dây.
"Dù thế nào tao cũng không nhận Tuế Tuế."
Giọng tôi nhỏ dần.
"Nhưng Bà đã ngủ cả ngày..."
Lời tôi chưa dứt.
Đồng hồ tối đen.
Mẹ đã cúp máy.
Tôi còn muốn nói với mẹ là con đói bụng.
Nhưng gọi lại mẹ không nghe.
Đồng hồ hoàn toàn không sáng nữa.
Tôi có mang theo sạc.
Khó khăn lắm mới trèo lên ghế cắm được.
Vẫn không sáng, có lẽ đồng hồ hỏng rồi.
Tôi chỉ còn cách đếm từng tuần, một tuần là bảy ngày như cô giáo mẫu giáo dạy.
Trên đất còn chút vụn bánh quy.
Tôi nuốt nước miếng vì đói, nhặt lên nhét vào miệng.
Ngọt lịm.
Đến ngày thứ hai,
Mặt trời chói chang, nóng bức.
Tôi co ro bên Bà, không biết làm sao để Bà tỉnh lại.
Trên người Bà tỏa ra mùi lạ.
Chắc do ốm lâu ngày không tắm rửa.
Tôi trèo lên ghế, vịn vào dây gầu, học theo cách Bà vẫn làm, múc được một gầu nước giếng lên.
Xô nặng quá tôi không nhấc nổi, tôi lấy cái gáo múc nước, bám mép giếng từng chút một đổ vào chậu.
Lấy thêm chiếc khăn mặt.
Tôi lau mặt cho Bà, lau tay cho Bà.
Cuối cùng gấp khăn đặt lên trán Bà.
Khi em gái ốm, mẹ vẫn chăm sóc như thế.
Nhưng Bà vẫn không tỉnh.
Qua ngày nữa, mùi càng nồng hơn.
Tôi đói đến bụng kêu òng ọc, nước mắt rơi lã chã.
"Bà ơi, Tuế Tuế đói quá, muốn ăn bánh hoa."
"Bánh hoa Bà làm là ngon nhất."
Nước mắt tôi càng rơi nhiều.
"Bà mau khỏe lại nhé."
Bàn tay nhỏ xoa lên khuôn mặt nhăn nheo của Bà, lòng tôi nghẹn lại.
Bà với người khác rất nghiêm khắc.
Nhưng mỗi khi nhìn tôi đều cười hiền hậu.
Tuế Tuế rất yêu Bà.
Nhưng giờ Bà không thèm để ý đến Tuế Tuế nữa.
Trời lại tối.
Chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.
Không thấy ánh đèn đường, qua cửa sổ chỉ thấy những ngôi sao lấp lánh trên trời.
Tôi chẳng thích nhà Bà chút nào, tối quá.
Đợi Bà khỏe lại.
Có thể về sống cùng chúng tôi.
Nếu họ không đồng ý, Bà có thể ở phòng của Tuế Tuế.
Nghĩ vậy, tôi ôm cánh tay Bà thiếp đi.
Trời sáng tỉnh dậy càng đói hơn.
Đầu óc choáng váng.
Mùi trên người Bà không giảm mà càng nặng hơn.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi ngoài cổng.
"Bác Tạ ơi, bác có nhà không?"
4
Tôi mừng rỡ trèo xuống giường, chạy ùa ra ngoài, vấp ngã rồi vội vàng đứng dậy.
"Bác Tạ ơi, khám sức khỏe làng mình, bác có đi không?"
Từ sân sau ra cổng trước có một quãng xa.
Tôi chạy đến nơi.
Nhưng không còn sức nói.
Tôi muốn bảo họ Bà bị ốm.
Thì nghe thấy giọng khác nói.
"Thôi bỏ đi. Cô không biết tính bác Tạ sao?"
"Lỡ lại bị m/ắng cho một trận thì khổ."
Tôi muốn nói Bà tôi tuy có hơi nghiêm khắc.
Nhưng không bao giờ vô cớ m/ắng người.
Tôi áp mắt nhìn qua khe cửa,
người đã đi mất.
Tôi gõ cửa thật mạnh để gây tiếng động, gõ mãi không ai trả lời.
Tôi biết, họ đã bỏ đi rồi.
Chân mềm nhũn, tôi ngồi phịch xuống đất, bụng đói cồn cào.
Tôi học theo chú cừu trong phim, nhổ cỏ non bên đường nhai thử.
Có vị ngọt mát, nhưng không ngon.
Bụng tạm đỡ cồn cào, tôi kiên trì lau mặt cho Bà, nhưng tình hình Bà không cải thiện.
Trán cũng không nóng.
Trên giường xuất hiện đủ loại côn trùng.
Dần dần ngay cả mùi lạ kia tôi cũng không ngửi thấy nữa.
Tôi nghĩ Bà cũng đói, cũng khát.
Bèn vò nát ngọn cỏ trong tay, vắt lấy nước, nhưng Bà vẫn không uống được.
Tôi bất lực rơi nước mắt.
Trước đây mẹ làm thế là em gái khỏe lại.
Sao Bà vẫn không đỡ chút nào.
Tôi chỉ còn cách ngồi bên Bà.
Ăn cỏ được một lúc lại đói, tôi lần theo ký ức ngày Tết, tìm đến nhà bếp.
Trèo lên chiếc ghế thấp.
Rau củ đã th/ối r/ữa thành bã vàng.
Tủ bếp trống không, chẳng còn gì.
Tôi lục khắp các phòng, vẫn không tìm thấy thức ăn.
Đành phải nhổ cỏ non trước cửa ăn đỡ.
Dùng những viên sỏi nhỏ đếm ngày.
Khi xếp được bảy viên sỏi, tôi đợi từ sáng đến tối.
Chim trên cây làm g/ãy cành cũng khiến tôi mừng rỡ chạy ra phòng.