Mỗi bước đi, tiếng vó ngựa cùng áo giáp vang lên âm u rền rĩ. Lý Long Cơ ngồi trong kiệu, đầu ngón tay nắm ch/ặt cuốn chiếu cũ đã ngả màu vàng ố - bút tích từ ngày phế hậu thuở nào.
Hắn nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Vương hoàng hậu trầm mặc cùng khoảnh khắc ngoái nhìn của Dương Ngọc Hoàn trước lúc lìa đời.
"Trẫm cả đời này phụ bạc cả hai." Cuối cùng hắn thì thầm với chính mình.
Tiếng chuông chùa ven đường vang lên từng hồi ngắt quãng, tựa lời kinh siêu độ cho những nhân duyên đã tắt. Gió từ khe núi thổi lên, mang theo hương tùng phong cùng hơi thủy thạch, lướt qua tóc mai hắn, cuốn đi từng sợi hối h/ận chưa khô.
——
Sau khi vào Thục, Lý Long Cơ truyền ngôi cho thái tử Lý Hanh, tự xưng Thái Thượng Hoàng, ở biệt uyển Hưng Khánh cung. Thành Thành Đô khí hậu ẩm ướt, ngoài thành nước sông Cẩm giang trong xanh, chợ búa vẫn nhộn nhịp, nhưng với hắn, tất cả như cách một lớp sương m/ù dày đặc.
Hắn thường ngồi một mình trên đài cao, ngắm nhìn mặt sông. Ánh đèn thuyền chài lấp lánh, tựa Bắc Đẩu treo ngược dưới nước. Đêm khuya, hắn lại lấy ra khúc lôi mộc còn sót lại. Đó là di vật duy nhất Vương hoàng hậu để lại, đã nứt làm đôi, vạch đen vẫn dừng dưới chữ "Long", như một vết thương định mệnh cố ý lưu lại.
"Giá như năm ấy giữ nàng lại..." Lời chưa dứt đã bị ngọn gió đêm trên sông nuốt chửng. Cao Lực Sĩ từng khuyên hắn trở về Trường An, hắn chỉ lắc đầu. Với hắn, ngai vàng chỉ là chiếc lồng sắt; Trường An là tổng hòa của ba mảng ký ức nhuộm m/áu: một là thời đoạt quyền sắt m/áu, hai là những năm tháng Vương hoàng hậu âm thầm bên cạnh, ba là hương tiêu ngọc vẫn của Dương Ngọc Hoàn.
——
Tuổi xế chiều, thỉnh thoảng hắn vời cựu thần đến. Một đêm nọ, Khương Kiểu được triệu vào biệt uyển. Dưới ánh nến, Lý Long Cơ nhìn chằm chằm vào vị tâm phúc từng cùng mình bày mưu phế hậu, giọng chợt nứt vỡ bởi tang thương: "Năm ấy trẫm chạm khắc quá sâu, đến nỗi c/ắt luôn cả trái tim mình."
Khương Kiểu lặng thinh. Vị tể tướng một thời quyền khuynh triều đình giờ đã bạc tóc. Hai người ngồi đối diện rất lâu, chỉ nghe tiếng tùng reo ngoài kia dâng lên rồi hạ xuống, như tiếng thở dài xuyên thấu thời gian của Vương hoàng hậu.
Lý Long Cơ cuối cùng thở dài: "Danh lợi hại ta."
——
Giấc mộng Khai Nguyên xưa tan thành mây khói.
Hắn không bao giờ trở lại Trường An, cũng chẳng xây lăng m/ộ thực sự cho Vương hoàng hậu, chỉ tự tay trồng hai cây mai trắng sau vườn Hưng Khánh cung. Mỗi độ hoa nở, cánh mai rơi lả tả tựa tuyết, hắn đứng một mình dưới gốc cây, khẽ gọi tên người đã bị sử sách xóa nhòa.
Bắc Đẩu vẫn đó, Vị Thủy vẫn đây. Chỉ có người phụ nữ từng cùng hắn bày mưu Đường Long chính biến năm nào, giờ đã hóa cô h/ồn tháng ba; nỗi ôn nhu suýt lật nghiêng giang sơn, rốt cuộc cũng thành làn gió lạnh trên đồi Mã Ngôi.