Mẹ tôi, có lẽ đã chịu hết nổi những lời đàm tiếu nên mới nghỉ việc. Nhưng tôi tin chắc rằng, mẹ tôi làm bất cứ việc gì cũng sẽ thành công. Tôi ôm lấy bà, dịu dàng mà kiên định: "Kỷ Niên, cô rất xuất sắc, ít nhất cô đã bước bước đầu tiên mà người khác không dám nghĩ tới."
17
Mẹ tôi không làm tôi thất vọng. Bà đã đỗ. Mẹ tôi thi đậu rồi. Vụ án đầu tiên bà nhận chính là vụ tham nhũng của Tập đoàn Phó Thị. Đó là tài liệu tôi đã nộp lên. Đã muốn dứt điểm hậu họa, thì phải làm đến cùng. Ngày Tập đoàn Phó Thị bị phong tỏa, tôi và mẹ đứng cạnh nhau trước cổng tập đoàn. Điều khác biệt giữa hai chúng tôi là... Trên tay tôi cầm cây kem, còn bà ấy cầm niêm phong và văn bản phong tỏa. Thậm chí còn có cả văn bản pháp lý tuyên án Phó Thời Khanh tù chung thân vì các tội danh như huy động vốn trái phép, trốn thuế.
"Noãn Noãn, sao mẹ cảm thấy như hòn đ/á trong lòng đã rơi xuống rồi ấy nhỉ?"
Tôi vỗ vai bà: "Vì mẹ đang bảo vệ công lý mà." Đồng thời mẹ cũng đang bảo vệ chính mình, bảo vệ tương lai của mẹ. Nhìn phong cách làm việc dứt khoát của mẹ, tôi biết rằng mẹ tôi đã trở lại. Cuối cùng bà đã trở về đúng quỹ đạo cuộc đời mình, có sự nghiệp riêng, có ước mơ riêng. Bà cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sẽ có những lo lắng và băn khoăn riêng. Nhưng trước hết, bà là một người phụ nữ, một người phụ nữ đ/ộc lập. Tên bà không còn bị đính kèm họ Phó nữa, mà là Kỷ Niên.
18
Tôi sắp biến mất rồi. Nhưng giờ đây khi thấy mẹ hạnh phúc, tôi cảm thấy mãn nguyện. Bà có những người bạn đồng chí hướng, có gia đình sẵn sàng đồng hành cùng bà. Tôi thấy rất yên lòng. Cũng có thể yên tâm rời đi rồi. Trước ngày rời đi một hôm, mẹ tôi bất ngờ xin nghỉ phép. Con nghiện công việc này đột nhiên xin nghỉ, điều đó khiến tôi không ngờ tới.
"Hôm nay sao lại xin nghỉ thế Niên Niên, nhớ con nhiều lắm à?"
Câu nói tiếp theo của Kỷ Niên khiến tôi đứng hình tại chỗ.
"Con đến từ tương lai đúng không?"
Bà nhìn phản ứng của tôi, từng bước tiến lại gần.
"Con là con của mẹ và Phó Thời Khanh đúng không? Trong tương lai mẹ kết hôn với hắn rồi phải không, và sống rất bất hạnh vì sự xuất hiện của kẻ thứ ba Tống Di Nhiên, có phải vậy không?"
Tôi đứng ch/ôn chân, không biết giải thích thế nào. Mẹ tôi quả thực rất thông minh. Giờ đây mọi lời giải thích của tôi đều vô nghĩa. Đúng lúc tôi cứng đờ, bà ôm ch/ặt lấy tôi: "Thực ra mẹ... có nhớ lại một chút ký ức."
"Trong ký ức đó, mẹ sống rất khổ sở, Phó Thời Khanh không yêu mẹ, Tống Di Nhiên h/ãm h/ại mẹ, mẹ không chỉ một lần muốn t/ự t*, nhưng mẹ nhìn thấy con của mình."
"Con yêu, con ở tương lai hẳn là đã rất vất vả rồi."
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
"Mẹ ơi, không có mẹ thì con không thể sống nổi."
Mắt bà cũng đỏ hoe, ôm tôi khóc nức nở.
"Tất cả đã qua rồi, con yêu, tất cả đã qua rồi."
"Vậy con trở về đây là để c/ứu mẹ phải không? Giờ thì con sắp phải..."
Nước mắt tôi rơi xuống đất, lập tức biến mất. Tôi gật đầu: "Mẹ ơi, sứ mệnh của con đã hoàn thành, giờ mẹ và tên khốn đó sẽ không còn bất cứ khả năng nào nữa, con có thể yên tâm trở về rồi."
Trong ánh sáng mờ dần, tôi mỉm cười mãn nguyện.
"Mẹ ơi, làm sao mẹ phát hiện ra con?"
Mẹ tôi khóc đến nghẹn thở.
"Không có người mẹ nào không nhận ra con mình, dù con có lớn đến đâu."
Tôi nhận được câu trả lời, thân thể cũng hoàn toàn trong suốt.
Thảo nào bà đột nhiên nghỉ việc.
Thảo nào bà đột nhiên thi công chức.
Thảo nào bà chọn ra tài liệu tố cáo tôi mới nộp từ đống thư tố giác.
Bà cũng đang giúp tôi vậy.
Mẹ tôi đã thấu hiểu kế hoạch của tôi, nên mỗi đêm bà ôn bài đến ba bốn giờ sáng, bảy giờ đã dậy học thuộc. Tất cả đều vì tôi, cũng là để trả th/ù.
"Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ."
Cảm ơn mẹ đã để con trong khoảnh khắc cuối cùng này, vẫn có thể gọi mẹ một tiếng.
Cảm ơn tất cả những gì mẹ đã làm để c/ứu lấy chính mình.
Cảm ơn mẹ đã không đẩy con ra xa.
Con sẽ ở một thế giới khác, ngắm nhìn tương lai rạng ngời của mẹ.
(Hết)