“Ừ.” Bùi Hoài Cẩn nhìn tôi, giọng trầm ấm đầy quả quyết, mang theo sức mạnh khiến lòng người an định. “Rồi mọi thứ sẽ tốt dần lên.”
Tôi tin điều đó.
Chúng tôi nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Những ngày tháng bình yên trôi qua, khoảng cách và sự dè dặt ban đầu giữa tôi và Bùi Hoài Cẩn dần tan biến trong sự nương tựa hàng ngày, thay vào đó là sự gắn kết khó tả và thân thiết không lời.
Hôm ấy, Bùi Hoài Cẩn về muộn hơn thường lệ. Cánh cửa mở ra, trên tay anh lạ thay lại xách một chiếc hộp bánh vuông vức tinh xảo. Chiếc hộp trắng tinh buộc nơ đơn giản trông thật khác lạ giữa căn phòng thuê đơn sơ.
Tôi đang bày bát đũa, ngạc nhiên nhìn hộp bánh trên tay anh: “Ơ? Hôm nay sinh nhật ai thế?”
Trong đầu lướt qua mọi ký ức, dường như không phải sinh nhật của cả hai chúng tôi.
Bùi Hoài Cẩn cẩn thận đặt hộp bánh giữa bàn, động tác hơi vụng về. Anh tránh ánh mắt thắc mắc của tôi, giọng bình thản đến mức cố tình: “Không. Đi làm về thấy nó đẹp,” giọng anh khẽ hạ xuống, “nghĩ là... em có thể thích.”
Tôi tò mò tháo chiếc nơ, mở hộp. Bên trong là chiếc bánh kem nhỏ nhắn nhưng vô cùng tinh tế, lớp kem trắng muốt điểm xuyết vài quả dâu tây đỏ mọng, hương ngọt ngào lan tỏa.
“Đẹp quá...” Tôi thốt lên rồi vội lo lắng: “Cái này... chắc đắt lắm nhỉ?”
Hiện tại, từng đồng tiền chúng tôi đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Vừa dứt lời, Bùi Hoài Cẩn bất ngờ bước tới. Anh vòng tay ôm tôi vào lòng. Cái ôm bất ngờ nhưng không hề gượng gạo. Cánh tay anh khoác lên vai tôi, cằm nhẹ đặt lên đỉnh đầu tôi. Hơi lạnh đêm khuya và mùi bụi công trường vương trên áo anh, nhưng vòng tay ấy lại ấm áp lạ thường.
Trong lòng anh, tôi nghe giọng trầm vang lên từ phía trên, đầy kiên định và chút áy náy: “Ừ, hơi đắt thật.”
Anh khẽ siết tay.
“Nhưng anh muốn dành cho em những thứ tốt đẹp.”
Ngọt ngào và chua xót dâng trào, khiến tôi nghẹn lời. Anh chỉ đơn giản thấy chiếc bánh nghĩ tôi sẽ thích, rồi m/ua về. Không lý do phức tạp, chỉ vì – “muốn dành cho em những thứ tốt đẹp”.
Tôi cúi đầu vào ng/ực anh, gật mạnh: “Ừ! Em thích lắm!”
**
Tôi cẩn thận rút cây nến từ hộp, cắm giữa bánh rồi châm lửa. Ngọn lửa nhỏ bập bùng, ánh vàng mờ ảo soi rõ hai khuôn mặt chúng tôi.
“Nào! Dù không phải sinh nhật nhưng vẫn phải ước nhé!” Tôi chắp tay cười nhìn Bùi Hoài Cẩn: “Anh ước đi!”
Bùi Hoài Cẩn nhìn ngọn nến rồi ánh mắt ấm áp đổ dài trên gương mặt tôi. Dường như thấy nghi thức này hơi trẻ con, nhưng cuối cùng anh vẫn nhắm mắt theo.
Căn phòng thuê chìm vào yên lặng. Vẻ mặt anh hiếm hoi nghiêm trang và thành kính. Trong lòng, anh từng chữ thầm cầu nguyện:
[Nếu trên đời thật có thần linh, xin hãy để người bên cạnh tôi lúc này mãi ở lại. Không phải Lâm Hân Lạc ngày trước, mà là Lâm Hân Lạc hiện tại - người biết cười với tôi, sẵn sàng cùng tôi chịu khổ, biến căn phòng tồi tàn này thành 'tổ ấm'. Để tôi có cơ hội dâng lên nàng mọi điều tốt đẹp nhất thế gian.]
Lời ước này chẳng liên quan quyền lực, giàu sang hay phục th/ù như trước kia. Chỉ thuần túy vì một người.
Mở mắt ra, đôi mắt thường chất chứa uẩn khúc của anh dưới ánh nến bỗng trong trẻo lạ thường.
“Ước xong rồi?” Tôi khẽ hỏi.
“Ừ.” Anh đáp nhẹ rồi cúi xuống thổi tắt nến.
“Ước gì thế?” Tôi tò mò dí sát vào hỏi.
Bùi Hoài Cẩn nhìn thẳng mắt tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiếm hoi, tay nhẹ chạm vào chóp mũi tôi – nơi vô tình dính chút kem.
“Nói ra...” Giọng anh trầm ấm đầy dịu dàng, pha chút bông đùa: “...sẽ không linh nghiệm.”
**
Chúng tôi ngồi bên bàn nhỏ thưởng thức bánh. Đang ăn, Bùi Hoài Cẩn chợt nhớ điều gì, đặt dĩa xuống, lấy từ túi quần một phong bì dày y như lần nộp lương trước, đẩy về phía tôi.
“Ôi?” Mắt tôi sáng rỡ, khóe miệng còn dính kem: “Lương phát rồi à?”
Anh nhìn tôi ăn ngon lành, mắt dịu lại gật đầu: “Ừ.”
Tôi vui vẻ cầm phong bì, bóp nhẹ thấy dày hơn tháng trước: “Tuyệt! Tháng này quản lý trả thêm rồi à?”
“Tăng ca thêm vài buổi tối.” Giọng anh bình thản như chuyện nhỏ.
Anh cầm dĩa lấy quả dâu đỏ tươi trên phần bánh mình, tự nhiên đặt sang dĩa tôi.
Nụ cười tôi chợt tắt. Nhìn miếng dâu thêm ấy rồi nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, niềm vui thu nhập tăng thêm xen lẫn xót xa.
“Sau này... đừng cố quá,” Tôi nói khẽ, dùng dĩa chọc nhẹ quả dâu: “Từ từ thôi, sức khỏe quan trọng.”
Bùi Hoài Cẩn ngẩng lên liếc tôi, không đáp, chỉ lặng lẽ gạt thêm miếng dâu khác sang dĩa tôi.
“Ăn đi.” Giọng anh trầm đặc, không cho cãi lại.
Biết nói thêm cũng vô ích, tôi định cất tiền đi thì chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi bất ngờ réo vang, phá vỡ không khí ấm áp.
Một số lạ.
Tôi bối rối nhấc máy, bật loa ngoài vừa xếp phong bì.