Bên cạnh bàn học của tôi, lúc nào cũng chất đống những thứ bỏ đi.

"Lâm Vị, đôi giày này làm chân đ/au, vứt đi." Quế Uyệt vô tư ném sang một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

"Lâm Vị, mẹ tao lại m/ua điện thoại mới rồi, cái cũ này mày đem b/án phế liệu đi." Trình Hạo nhét cho tôi chiếc điện thoại đời mới dùng chưa đầy tháng.

"Lâm Vị, cái túi này màu tao chán rồi, nhìn phát bực, mày xử lý giùm." Lý Văn Văn đẩy sang một chiếc túi Hermès.

Bàn học của tôi biến thành trạm tái chế rác thải xa xỉ.

Nhưng thứ "rác" nào cũng đắt đỏ. Tôi đăng b/án chúng trên trang web đồ cũ, chẳng mấy chốc có được khoản tiền lớn đầu đời.

Tôi không còn lo cơm áo gạo tiền, thậm chí dọn ra khỏi căn phòng chia ô ẩm thấp, thuê một phòng trọ sáng sủa gần trường.

Ngoài xử lý "rác", tôi còn thành chân chạy vặt của cả lớp.

"Lâm Vị, ra cổng trường lấy hộ bưu kiện, trăm này tiền công."

"Lâm Vị, tao lười xuống canteen, m/ua cơm hộ, tiền thừa mày cầm luôn."

"Lâm Vị, mang tài liệu này đến công ty ba tao, đây tiền xe."

Tôi chẳng từ chối việc gì.

Những lúc chạy vặt, tôi tranh thủ học từ vựng. Chờ thang máy, tôi luyện đề.

Cuộc sống tôi bị x/é thành trăm mảnh, nhưng mảnh nào cũng được tận dụng triệt để.

Tôi đổi mọi thứ thành tiền mặt, tiết kiệm, thuê nhà, cải thiện sinh hoạt.

Tôi cũng hết lòng, soạn kế hoạch học tập riêng cho từng người, thậm chí viết hộ bản kiểm điểm.

"Lâm Vị đỉnh thật!" Trình Hạo cầm bản kiểm điểm tôi viết hộ, "Mẹ tao không phát hiện ra đây không phải chữ tao!"

"Đương nhiên, mẹ cậu mấy khi thấy chữ cậu." Lý Văn Văn cười ngả nghiêng.

Ba ngày sau, thầy Vương tìm tôi.

"Lâm Vị, kết quả xử lý Trần Mộng và Giang Phàm đã có." Thầy lau mồ hôi trán, "Khiển trách nghiêm khắc, nghỉ học một tuần tự kiểm điểm."

Tôi sững người, chỉ thế thôi sao?

"Còn ba tháng nữa là Kỳ thi Đại học, trường không thể đuổi học." Thầy giải thích, "Nhờ em nói giùm với tiểu thư Quế."

Tôi gật đầu: "Em hiểu."

"Mọi người."

Vừa về đến lớp, tôi thấy Quế Uyệt đứng trên bục giảng nghiêm túc phát biểu.

"Từ hôm nay, kế hoạch 'Lâm Vị đỗ Thanh Bắc' chính thức khởi động."

Cả lớp im phăng phắc.

Trình Hạo đầu tiên giơ tay: "Tao ủng hộ!"

"Tao cũng ủng hộ!" Lý Văn Văn hưởng ứng.

Các bạn khác đồng loạt gật đầu.

Tôi ngỡ ngàng: "Sao các cậu..."

"Vì thú vị đấy chứ." Quế Uyệt c/ắt ngang, "Tụi tao thi thế nào chả được, nhà đã lo xong xuôi rồi. Nhưng nếu lớp có một thủ khoa Thanh Bắc, nghĩ xem mặt mấy thầy cô sẽ ra sao?"

Trình Hạo cười bổ sung: "Mày đỗ Thanh Bắc, tụi tao cũng nở mày nở mặt."

Mũi tôi chợt cay cay.

Quế Uyệt tiếp tục: "Nên từ nay, cấm ai làm phiền Lâm Vị học. Bài tập tự lo đi."

"Thế toán của tao thì sao?" Trình Hạo nhăn nhó.

"Không làm thì thôi." Quế Uyệt phẩy tay, "Lâm Vị viết hộ mấy bữa tưởng thật đấy à?"

Tôi định nói gì đó nhưng bị Quế Uyệt ngăn lại.

"Với lại, Lâm Vị, mày không được ở cái ổ chuột đó nữa."

Cô ấy rút chìa khóa từ túi ném lên bàn tôi.

"Gần trường có căn hộ cao cấp, ba tao m/ua đầu tư, bỏ không cũng phí. Mày dọn vào đó ở cho tiện ôn thi."

Tôi cầm chìa khóa, tay run bần bật.

"Quế Uyệt, đắt quá, tôi không thể..."

"Có thể." Giọng cô ấy chắc nịch, "Điều kiện là mày phải đỗ Thanh Bắc, đừng để tụi tao đầu tư uổng phí."

Giây phút ấy, tôi cảm nhận áp lực chưa từng có.

Có người tin tưởng tôi. Có người mở đường cho tôi. Có người mong đợi thành công của tôi.

Tôi nắm ch/ặt chìa khóa, gật đầu quyết liệt.

Chiều hôm đó, tôi theo Quế Uyệt đi xem căn hộ.

Hai phòng ngủ, nội thất tinh tế, ánh sáng tràn ngập. Phòng khách còn có cả đàn piano.

"Từ nay đây là nhà của mày." Quế Uyệt ngồi xuống sofa, "Thi thoảng tao qua ngủ nhờ, không phiền chứ?"

Tôi lắc đầu. Được ở cùng Quế Uyệt, tôi cầu còn không được.

"À, mày biết quản lý tài chính không?" Cô ấy hỏi bất ngờ.

"Một chút."

"Hay lắm." Quế Uyệt lấy thẻ ngân hàng từ túi, "Tao không có khái niệm tiền bạc, toàn vung tay quá trán. Mày giữ hộ. Với lại căn hộ này cần người dọn dẹp, mày tranh thủ quét qua, coi như tiền thuê."

Tôi gật đầu. Những việc này không phải gánh nặng, mà là ân huệ.

Từ đó, cuộc sống tôi thay đổi hoàn toàn.

Sáng thức dậy trong phòng sáng sủa, không còn tiếng ồn từ tầng dưới.

Ở trường, các bạn chủ động nhường góc yên tĩnh cho tôi học.

Trình Hạo tặng cả tai nghe chống ồn: "Mày dùng đi, đằng nào tao cũng không học."

Lý Văn Văn đẩy hộp bút cao cấp sang: "Bút trong này nhập khẩu đấy, viết êm lắm."

Để không phụ lòng mọi người, tôi học hành chăm chỉ hơn, đêm nào cũng thức đến 12 giờ.

Quế Uyệt thỉnh thoảng ngồi cạnh xem tôi làm bài, rồi một hôm cô ấy hỏi:

"Sao mày học hành khổ thế?"

Tôi buông bút, nhìn cô ấy nghiêm túc: "Vì tôi phải thay đổi số phận."

Quế Uyệt gật gù đầy tâm sự, ánh mắt thoáng nét phức tạp: "Trước giờ nghe họ nói thi đại học là bước ngoặt, nghìn quân vượt cầu đ/ộc mộc, nghe thật nhiệt huyết."

Cô ấy ngập ngừng, giọng chua chát, "Tiếc là nhà giàu quá, chẳng cảm nhận được, cũng... hơi tiếc nhỉ."

Nhìn vẻ buồn bã hiếm hoi của cô ấy, tôi bật cười: "Tiểu thư, giàu có chỉ là một trong vô số ưu điểm của cậu thôi, đừng tự ti. Ai cũng có bài toán cuộc đời riêng."

Quế Uyệt ửng đỏ má, vội quay mặt đi, buông lời: "Mày học đi, tao đợi xem giấy báo nhập học Thanh Bắc đấy."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tôi là fan CP trong show giải trí

Chương 18
Tôi lén lút “chèo thuyền couple” trong chương trình tạp kỹ, ban ngày quay show, ban đêm làm đầu bếp. Vừa là tác giả, họa sĩ, vừa kiêm dựng video, cuối cùng tôi thẳng thắn luôn, trong lúc phát sóng trực tiếp của show thì trốn vào một góc "nấu ăn" điên cuồng. Cho đến khi máy quay vô tình lia qua, lộ ra đúng cảnh tôi đang vẽ một bức fanart nóng bỏng. Khán giả trên khung bình luận lập tức bùng nổ. Các fan couple đồng loạt kêu gào kinh ngạc: [Đại thần là chị sao?] [Đại thần tiên của giới chúng ta lại là phóng viên chiến trường!] [Ôi trời, đồng fan của tôi hóa ra là Hứa Điềm.] [A a a, vậy là những câu chuyện mà Đại thần Điềm viết đều là thật!!] Tôi bất lực chào qua camera: "Haha, chào mọi người, cái đó, ừm, cấm truyền tải và chỉnh sửa thương mại nhé." A a a a, tôi mất hết mặt mũi để sống rồi! Tôi phải xóa hết mấy bài viết đó ngay lập tức thôi!
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
647
DUNG HÒA Chương 7 HẾT
TẬN CÙNG TINH HÀ Chương 8 - HẾT