1
Ngày nhận được thư báo nhập học từ ngôi trường tư thục đỉnh cao, mặt mẹ tôi không hề nở nụ cười nào.
Bà nhìn chằm chằm vào tờ thư báo mạ vàng, như đang nhìn một tấm bùa chú đòi mạng.
"Triều à, có nhất định phải vào trường này không?"
Em trai tôi Lâm M/ộ từ phòng lao ra, gi/ật lấy thư báo, hét lên: "Chị! Là trường Minh Đức! Trời ơi, chính là trường cấp 3 siêu giàu có mà có tiền cũng khó vào được ấy!"
Tôi gật đầu.
Thi cấp 3 tôi đã xuất sắc vượt bậc, trở thành ngựa ô trong kỳ thi của thành phố, được ban tuyển sinh Minh Đức để mắt, đặc cách nhập học với học phí toàn phần được miễn.
Mẹ tôi miệng nói "Triều nhà ta giỏi quá", nhưng lại gắp hết thịt sườn non mới m/ua vào bát của Lâm M/ộ.
"Ăn nhiều vào, con đang tuổi lớn mà."
Tôi lặng lẽ xới cơm trắng.
Từ nhỏ đến lớn, bà luôn như thế.
Lâm M/ộ thi đứng bét lớp, bà bảo đề lạ, an ủi em cố gắng lần sau.
Tôi đứng đầu khối, bà bảo là may mắn, dặn tôi đừng kiêu ngạo.
Trước ngày khai giảng một hôm, bà cuối cùng cũng nói thật.
Bà lo lắng gọi tôi vào phòng, từ ví đếm đi đếm lại, rút ra một tờ trăm tệ mới cứng.
"Triều à, hoàn cảnh nhà mình con cũng biết rồi, em con đăng ký lớp học thêm tốn một khoản lớn."
"Mẹ biết con hiểu chuyện, tháng này tạm thời chịu khó một chút, một trăm tệ tiêu vừa phải thôi."
Bà thêm một câu: "Mẹ cũng muốn tốt cho con, con gái mà, b/éo lên x/ấu lắm."
Tôi nhìn chằm chằm tờ tiền, bụng lạnh buốt như có cục băng.
Tôi không nhận.
Bà khó chịu, ép tờ tiền vào tay tôi: "Lâm Triều, có khổ trước sướng sau."
"Thế năm ngàn tệ tiền mừng tuổi mẹ giữ hộ con đâu?" Tôi hỏi.
Mắt bà lảng tránh: "Em con cần m/ua máy chơi game mới, con cũng biết nó học hành áp lực, cần giải trí chứ."
Lòng tôi chùng xuống.
Đó là số tiền họ hàng cho tôi từ bé, bà hứa để dành cho tôi vào đại học.
Tôi nhắm mắt, khi mở ra lại, bình thản nhận lấy tờ trăm tệ.
"Vâng."
2
Hôm sau, bố mẹ đưa Lâm M/ộ đến trường cấp 2 trọng điểm, còn tôi một mình kéo vali đi xe buýt đến Minh Đức.
Trường Minh Đức rộng như công viên, tháp chuối cổ kính, bãi cỏ xanh mướt, đâu đâu cũng thoáng mùi tiền bạc.
Theo biển chỉ dẫn tìm đến lớp học, bên trong đã ngồi khá đông người.
Cách ăn mặc của họ đều khác biệt với tôi, trên mặt mỗi người đều toát lên thứ tôi chưa từng thấy - gọi là "phong thái thư thái".
Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên nghiêm nghị, bà dẫn tôi đến chỗ ngồi cuối lớp gần cửa sổ.
"Lâm Triều, em ngồi đây."
Bạn cùng bàn tôi là một nam sinh lạnh lùng, cậu ta liếc nhìn tôi, giữa chặng mày phảng phất vẻ khó chịu.
Cậu ta chính là lớp trưởng lớp chúng tôi, Quý Hoài.
Việc đầu tiên khi nhập học là đóng quỹ lớp, mỗi người tám trăm tệ.
Trong ví tôi, cộng thêm hai trăm tệ tôi giấu kín được, tổng cộng chỉ có ba trăm.
Khi cán bộ tài chính lớp đến trước mặt tôi, tôi x/ấu hổ cúi đầu.
"Em... em nộp sau có được không?"
Ánh mắt cả lớp lập tức đổ dồn về phía tôi.
Quý Hoài khẽ chế nhạo, giọng không lớn nhưng đủ để tôi nghe rõ.
"Đồ nhà nghèo."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Một nữ sinh tên Tô Nhiễm nhẹ nhàng giúp tôi giải vây: "Cô ơi, bạn Lâm Triều mới đến chắc chưa chuẩn bị kịp, em tạm ứng giúp bạn ấy trước vậy."
Cán bộ tài chính gật đầu, nhận tiền của Tô Nhiễm rồi đi.
Tôi biết ơn nhìn Tô Nhiễm, cô ấy nở nụ cười ấm áp với tôi.
Còn Quý Hoài, từ đầu đến cuối, thậm chí chẳng thèm nhếch mày.
3
Một trăm tệ, phải chống đỡ cả tháng, lại còn n/ợ Tô Nhiễm tám trăm tệ.
Tôi bắt đầu cuộc sống tiết kiệm đến cực hạn.
Bữa sáng là một cái bánh bao một tệ.
Bữa trưa và tối, đến căng tin múc một bát canh miễn phí, trong đó thỉnh thoảng lập lờ vài cọng rau.
Cuối tuần, khi các bạn bàn tán đi đâu shopping xem phim, tôi trốn trong thư viện, cố gắng lấp đầy bụng đói bằng kiến thức.
Nhưng đói khát là bản năng sinh lý, nó không ngừng gặm nhấm ý chí tôi.
Tôi bắt đầu mất tập trung trong lớp, mắt hoa lên từng đợt.
Một buổi học vật lý, trường mời bố của Quý Hoài, một giáo sư vật lý nổi tiếng đến giảng bài.
Tôi đói đến mắt hoa váng, không chịu nổi đành gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, bài giảng đã kết thúc, lớp học vắng tanh.
Chỉ còn Quý Hoài ngồi tại chỗ, lạnh lùng nhìn tôi.
"Thật là rạng mặt lớp ta."
Cậu ta ném cuốn bài tập xuống bàn tôi: "Bố tôi để lại, nếu còn muốn ở lại đây, thì làm nốt đi."
Tôi không có sức tranh cãi, ôm cuốn bài tập, chỉ muốn nhanh rời đi.
Bước ra khỏi lớp, Tô Nhiễm đang đợi tôi bên ngoài, cô ấy đưa tôi một chiếc bánh mì.
"Triều à, mặt cậu tái quá, ăn chút gì đi."
Tôi nhìn chiếc bánh trong tay, mắt cay xè.
"Cảm ơn cậu, Tô Nhiễm."
Cô ấy thở dài: "Quý Hoài tính hay nói khó nghe, đừng để bụng."
Tôi lắc đầu, ăn ngấu nghiến chiếc bánh.
Đây là thứ ngon nhất tôi ăn trong nửa tháng qua.
4
Tôi tưởng mình có thể dựa vào sự giúp đỡ thi thoảng của Tô Nhiễm và ý chí của bản thân để vượt qua.
Nhưng tôi đã lầm.
Trả n/ợ Tô Nhiễm tám trăm tệ xong, tôi hoàn toàn rỗng túi.
Tôi thậm chí không m/ua nổi cái bánh bao một tệ.
Cơn đói như bàn tay vô hình siết ch/ặt dạ dày, mỗi lần co thắt đều mang đến nỗi đ/au nhói.
Tôi bắt đầu uống nước đi/ên cuồ/ng.
Giờ ra chơi, nghỉ trưa, tối về ký túc xá, tôi ôm chiếc cốc, liên tục đi về giữa bình nước và chỗ ngồi.