Tôi bình thản nghe mẹ gào thét. Đợi đến khi bà mắn mỏi, tôi mới chậm rãi lên tiếng.

"Mẹ, mẹ nói xong chưa?"

"Thầy Lưu có nói với mẹ không, nếu con đỗ thủ khoa thì sẽ khắc chế ai?"

Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.

Tôi khẽ cười.

"Cuộc đời con, con tự quyết định. Sống ch*t của Lâm M/ộ cũng chẳng liên quan gì đến con."

Nói xong, tôi chặn số của bà.

Từ giây phút này, một chương mới trong đời tôi bắt đầu.

12

Năm nghìn tiền thưởng kỳ thi giữa kỳ, tôi không động tới.

Tôi dùng tiền tự ki/ếm được thuê một căn hộ nhỏ gần trường.

Tôi xin giáo viên chủ nhiệm chuyển sang chế độ đi học từ nhà.

Cô giáo chủ nhiệm rất ủng hộ, nhanh chóng phê duyệt.

Ngày chuyển ra ký túc xá, Tô Nhiễm giúp tôi thu dọn đồ đạc, mắt đỏ hoe.

"Triều Triều, từ giờ sống một mình phải biết chăm sóc bản thân nhé."

"Tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu."

Quý Hoài đứng một bên, hai tay nhét túi quần, vẻ mặt dửng dưng.

Đợi Tô Nhiễm đi rồi, hắn mới thong thả lên tiếng.

"Gửi tao địa chỉ."

"Làm gì?"

"Tao sợ mày ch*t trong đó không ai biết."

Lời lẽ của hắn vẫn cay nghiệt như thường lệ.

Nhưng tôi biết, đó là cách hắn thể hiện sự quan tâm.

Tôi gửi địa chỉ cho hắn.

Có không gian riêng, hiệu suất ki/ếm tiền của tôi tăng vọt.

Tôi không còn bó hẹp trong việc b/án tài liệu học tập.

Phát hiện nhiều bạn bối rối về chọn trường đại học và ngành học, tôi tận dụng chênh lệch thông tin để mở dịch vụ "tư vấn tuyển sinh".

Tôi nghiên c/ứu chính sách tuyển sinh các trường, phân tích triển vọng việc làm từng ngành, làm thành slide, chỉ cần một buổi tọa đàm nhỏ đã thu về kha khá.

Quý Hoài trở thành cộng sự của tôi.

Hắn phụ trách kỹ thuật và quảng bá, tôi lo nội dung.

Hai chúng tôi hợp tác ăn ý vô cùng.

"Xưởng tư vấn Triều Triều" dần nổi tiếng tại Minh Đức cao trung.

Cuối học kỳ I lớp 11, số dư trong tài khoản tôi đã vượt mốc sáu chữ số.

13

Tôi gọi điện cho bố.

Từ khi mẹ bắt đầu thao túng tâm lý tôi, bố luôn như một cái bóng.

Ông không phản đối, cũng chẳng ngăn cản, chỉ im lặng.

"Triều Triều?"

"Bố, năm nay con không về ăn Tết."

Ông trầm mặc rất lâu.

"... Vì mẹ con à?"

"Ừ."

"Bà ấy..." Ông thở dài, "Mấy năm nay bà ấy như bị m/a ám vậy."

"Thầy Lưu đó rốt cuộc là ai?" Tôi hỏi điều luôn canh cánh.

"Do một người bạn đ/á/nh bài của mẹ giới thiệu, nghe nói rất linh."

"Chỉ vì 'nghe nói' mà bà ấy muốn h/ủy ho/ại con?" Tôi cười chua xót.

Bố tôi lặng thinh.

"Bố, con gọi điện để nói rằng con sống rất tốt."

"Con có thể tự nuôi mình, thậm chí còn tốt hơn ở nhà."

"Sau này, bố mẹ không cần quản con nữa."

Trước khi cúp máy, tôi nghe giọng bố thì thào: "Triều Triều, bố xin lỗi."

Lời xin lỗi muộn màng, với tôi đã vô nghĩa.

Kỳ nghỉ đông, tôi không về nhà.

Một mình trong căn hộ nhỏ bé.

Đêm giao thừa, tiếng pháo rền vang cùng pháo hoa rực rỡ ngoài kia.

Tôi tự nấu cho mình bát há cảo đông lạnh.

Điện thoại liên tục reo, những lời chúc Tết từ Tô Nhiễm và Quý Hoài.

Quý Hoài gửi tôi một phong bao lì xì khổng lồ.

【Tiền mừng tuổi.】

【Không cần.】Tôi nhắn lại.

【Thưởng cuối năm cho nhà đầu tư.】

【...】

【Cố lên, năm sau ki/ếm cho tao cái xe hơi.】

Nhìn đoạn chat, tôi bật cười.

Mùng ba Tết, cửa căn hộ vang lên tiếng gõ.

Tưởng nhân viên quản lý, mở cửa lại thấy Quý Hoài đứng đó.

Hắn mặc áo phao dài màu đen, sau lưng là tuyết trắng ngập trời, phủ đầy bụi đường.

"Sao... sao cậu đến đây?" Tôi sửng sốt.

Hắn liếc tôi đầy khó chịu, len vào nhà.

"Tao không đến, mày định ch*t đói trong này à?"

Trên tay hắn xách đầy túi đồ tươi sống.

Hắn quen tay vào bếp, mở tủ lạnh thấy chỉ vài chai nước với túi há cảo đông lạnh, nhíu mày.

"Lâm Triều, mày là heo à? Ăn mỗi thứ này?"

Tôi luống cuống.

"Tôi... tôi không biết nấu ăn."

Hắn quay lại, nhìn tôi kinh ngạc.

"Mày không biết nấu cơm?"

Tôi gật đầu.

Ở nhà, bếp là lãnh địa của mẹ và Lâm M/ộ, tôi không được phép bén mảng.

Hắn nhìn tôi, lặng im hồi lâu rồi thở dài.

"Thôi được."

Hắn xắn tay áo, bắt đầu rửa rau thái thịt.

Nửa tiếng sau, bốn món một canh bày la liệt.

Sườn chua ngọt, cánh gà sốt cola, cà chua xào trứng, bát canh sườn ngô bốc khói.

Toàn món tôi thích.

Tôi cầm đũa mãi không gắp.

"Sao không ăn?" Hắn hỏi.

"Quý Hoài," Tôi nhìn hắn, "Sao cậu đối xử tốt với tôi thế?"

Hắn gắp miếng sườn bỏ vào bát tôi, tự nhiên như không.

"Đã bảo là đầu tư rồi."

"Không thể để cây tiền của tao đổ được."

Tôi cúi đầu, cắn miếng sườn.

Vị chua ngọt lan tỏa, nước mắt không báo trước mà rơi xuống.

14

Học kỳ II lớp 11, mẹ tôi tìm đến căn hộ.

Không hiểu bà lấy địa chỉ ở đâu.

Lúc bà đến, Quý Hoài cũng có mặt.

Chúng tôi đang bàn phương án dự án mới.

Thấy Quý Hoài, mặt mẹ tôi biến sắc.

Bà xông tới túm lấy tay tôi, ánh mắt đ/ộc địa.

"Lâm Triều! Mày càng ngày càng trơ trẽn! Nhỏ tuổi đã đàn đúm với đàn ông!"

Giọng bà chói tai khiến hàng xóm thò đầu ra.

Quý Hoài đứng dậy che chắn cho tôi, mặt lạnh như băng.

"Cô ơi, xin nói năng cho tôn trọng."

"Tôn trọng? Nó đáng không?" Mẹ tôi cười lạnh, "Đồ ti tiện vì tiền gì cũng làm, xứng đáng gì được tôn trọng!"

Lời bà như d/ao đ/âm thẳng tim tôi.

"Mau ra đây!" Bà gi/ật mạnh tôi, "Về nhà ngay! Nhà họ Lâm không nh/ục nh/ã thế được!"

Tôi gi/ật tay ra.

"Con không về!"

"Đây mới là nhà con!"

"Nhà mày?" Bà như nghe chuyện cười, "Cái ổ chuột này? Lâm Triều, mày đừng quên mày do tao đẻ ra! Mạng sống của mày là của tao!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm