“Anh trai, không được lãng phí đồ ăn. Anh cất phần còn lại giúp em, tối em ăn tiếp.”

Ôn Huân nhìn tôi chằm chằm mấy giây rồi hỏi: “Tiểu Noãn trước đây thường xuyên bị đói à?”

Tôi gật đầu mạnh: “Ừm! Ngày nào cũng đói!”

Ôn Huân im lặng nhìn tôi hồi lâu. Anh lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nghiêm túc hứa: “Từ nay Tiểu Noãn sẽ không đói bụng nữa. Muốn ăn gì cứ nói với anh, anh m/ua cho em.”

Mũi tôi cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra, nghẹn ngào gật đầu: “Vâng. Nhưng anh trai ơi, vẫn không được lãng phí đồ ăn đâu nhé.”

Ôn Huân mỉm cười: “Không lãng phí đâu, ăn không hết thì để anh ăn.”

“Em đi lấy bát! Em và anh chia nhau!”

Tôi vui sướng chạy về phía bếp. Ôn Huân vội đi theo sau: “Em không với tới đâu, để anh lấy.”

...

Thực ra tôi chẳng đói chút nào, chỉ múc cho mình một bát nhỏ hoành thánh, phần còn lại đều “dư” cho Ôn Huân. Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, anh ăn sạch sẽ phần hoành thánh trong hộp. Thật vui quá!

9

Những ngày sau đó, Ôn Huân không còn biểu hiện t/ự s*t hay tự hại nữa. Anh vẫn mỗi bữa chỉ gọi một phần ăn, nhưng dù tôi “để thừa” bao nhiêu, anh đều ăn hết. Trên mặt anh cũng đã có chút hồng hào.

Trong khoảng thời gian này, anh có gọi điện cho cảnh sát hỏi thăm đã tìm được người nhà tôi chưa. Tất nhiên là chưa. Dù thất vọng nhưng anh không đề cập đến chuyện đưa tôi đi nơi khác.

Ngay khi tôi tưởng tình trạng của anh đã khá hơn, biến cố lại xảy ra. Một tuần sau, vào buổi tối khi tôi vừa chợp mắt, hình ảnh anh đang chuẩn bị tr/eo c/ổ trong phòng vẽ lại hiện lên.

Trong phòng vẽ lắp một thanh xà ngang, Ôn Huân buộc một đoạn dây thừng vào đó. Khi anh vừa định đưa cổ vào vòng dây thì tôi đẩy cửa bước vào, ngây thơ hỏi: “Anh trai, anh đang chơi trò gì vậy? Em cũng muốn chơi.”

Ôn Huân giữ nguyên tư thế, nhìn tôi mấy giây rồi tháo dây thừng xuống. Anh bước đến trước mặt tôi, cúi người dặn dò: “Đây không phải trò chơi, mà là một hành động sai lầm. Sau này tuyệt đối không được bắt chước, nhớ chưa?”

Tôi “ngơ ngác” chớp mắt: “Em nhớ rồi ạ.”

Ôn Huân bế tôi lên: “Sao chưa ngủ?”

Tôi nghiêm túc nói dối: “Em đói bụng.”

Ôn Huân không chút nghi ngờ: “Muốn ăn gì? Anh gọi đồ.”

“Sủi cảo ạ.”

“Được.”

Theo thói quen, phần còn lại đều do anh ăn hết. Đến lúc đ/á/nh răng xong thì đã gần 12 giờ đêm. Ôn Huân đặt tôi lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho tôi: “Ngủ sớm đi, mai anh dẫn em ra ngoài chơi.”

Tôi vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ!” Từ sau lần m/ua sắm trước đó, tôi chưa ra ngoài lần nào, ngày ngày ở nhà chơi búp bê. Chán lắm rồi!

Ôn Huân mỉm cười xoa đầu tôi: “Ngủ đi.”

“Vâng ạ!”

Khi Ôn Huân ra đến cửa, tôi bỗng gọi to: “Anh trai!”

Ôn Huân quay lại nhìn tôi: “Sao thế?”

Tôi hít sâu nói: “Em thích anh trai.”

Ôn Huân từ từ nở nụ cười: “Anh cũng thích Tiểu Noãn. Ngủ ngon nhé.”

“Anh trai ngủ ngon ạ.”

10

Ôn Huân giữ lời hứa, hôm sau thật sự dẫn tôi đi chơi. Anh đưa tôi đến khu vui chơi trẻ em. Trong lòng tôi vốn không thích lắm - một người gần 20 tuổi như tôi sao lại chơi mấy thứ trẻ con này chứ! Nhưng khi đứng trước cổng khu vui chơi nhìn thấy các trò chơi, tôi bỗng nhiên hào hứng vô cùng.

Muốn chơi quá đi! Sau ba giây phấn khích, tôi chợt nhận ra điều gì đó không ổn. Từ khi biến thành trẻ con, tôi dường như ngày càng hứng thú với những thứ trẻ con. Liệu tôi có thật sự biến thành trẻ con không? Đáng sợ quá!

Ôn Huân ngồi xổm hỏi tôi: “Tiểu Noãn không muốn chơi sao?”

Tôi do dự gật đầu: “Muốn... chơi ạ.”

“Được, chúng ta vào thôi.” Ôn Huân nắm tay tôi bước vào. Tôi nôn nóng đến mức tạm thời gác lại vấn đề đó.

Tôi cởi giày, lao vào biển bóng nhựa, thả mình theo tiếng cười. Vui thật sự! Làm trẻ con cũng tốt mà! Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Huân đang đứng bên ngoài, cười tươi rói. Anh cũng đáp lại tôi bằng nụ cười nhẹ nhàng.

11

Tôi không hiểu sao mình nhiều năng lượng thế, chơi hơn tiếng đồng hồ vẫn không thấy mệt. Ôn Huân đứng nguyên chỗ, ánh mắt luôn dõi theo tôi. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ. Mỗi lần như vậy, anh lại đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhưng chân thành.

Tôi dùng mồm không gọi “anh trai”, anh cười gật đầu. Lát sau, một cặp nam nữ ưa nhìn dẫn theo cậu bé khoảng sáu bảy tuổi đi tới. Cậu bé hào hứng nói: “Cậu ơi, cháu muốn chơi biển bóng!”

Chàng trai lạnh lùng gật đầu: “Đi đi.”

Cô gái cúi xuống dịu dàng dặn: “Chơi cẩn thận nhé cháu.”

Cậu bé liên tục gật đầu: “Cháu biết rồi thím ơi! Sẽ cẩn thận ạ!”

Nghe giọng nói của cô gái, Ôn Huân đột nhiên biến sắc, cứng người quay lại nhìn. Cặp đôi kia cũng sững sờ. Tôi chợt hiểu - hóa ra họ chính là nam chính và nữ chính. Cậu bé kia là cháu trai của nam chính.

Ôn Huân là tình địch, nam chính đương nhiên không vui, sắc mặt khó chịu. Nữ chính cũng ngượng ngùng nhưng chủ động vẫy tay chào Ôn Huân: “Thật trùng hợp, cậu cũng dẫn trẻ con đi chơi à?”

Ôn Huân thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Anh tỏ ra bình thản nhưng tôi thấy rõ khi nhìn thấy nữ chính, anh đã vô thức nắm ch/ặt tay. Tôi bước về phía lối ra: “Anh trai!”

Ôn Huân quay lại bế tôi ra khỏi biển bóng: “Sao thế?”

Tôi xoa bụng: “Em đói.”

Ôn Huân véo má tôi: “Được rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Nữ chính ngạc nhiên nhìn Ôn Huân: “Đây là em gái cậu?!”

Nữ chính biết cha mẹ Ôn Huân đã ly hôn và có gia đình mới với con riêng. Cô ấy có lẽ đang phân vân không biết tôi là con của bố hay mẹ anh.

“Ừ.” Ôn Huân gật đầu, không giải thích thêm.

12

Sau vài câu xã giao với nữ chính, Ôn Huân đưa tôi về nhà. Tình trạng của anh rõ ràng tệ hơn trước khi gặp hai người họ, buổi trưa không ăn được miếng nào. Tối đến, anh vẫn không chịu ăn uống.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vật tế thần và phản diện phá sản có kết thúc hạnh phúc.

Chương 17
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
989
Tượng Báo Thù Chương 13
Đồng Vải Chương 10
Nghiêng Thành Chương 8
Sự Thật Chương 28