“Bỏ đồ trong tay xuống! Hai tay ôm đầu ngồi xổm!”

Tôi từng mơ thấy cảnh bị cảnh sát đặc nhiệm đ/è xuống đất.

Nhưng không ngờ lại xảy ra ở đây.

Tuyến tàu điện ngầm số 4, Bắc Thâm Quyến, nơi đông người qua lại nhất.

Những cảnh sát đặc nhiệm trang bị vũ khí tiến lại gần, chó nghiệp vụ cao nửa người nhe răng gầm gừ. Đôi chân tôi phản ứng nhanh hơn n/ão, tôi vô thức định bỏ chạy.

Thế là tôi bị một cảnh sát đặc nhiệm đ/è xuống đất, đồ trong tay văng ra ngoài, lăn lông lốc một đoạn xa.

1.

“Không!”

Thấy đàn chó nghiệp vụ vây quanh ba lô của mình, tôi ngẩng đầu lên hét lớn.

Nhưng người đàn ông đang đ/è lên lưng tôi khóa ch/ặt hai tay tôi ra sau, lực mạnh đến mức tôi suýt khóc.

“Đến, mở ra xem.” Tôi nghe anh ta ra lệnh cho đồng đội.

Một cảnh sát đặc nhiệm mặt tròn bước tới, cẩn thận mở ba lô của tôi.

“Meo—”

“Thì ra là mèo à, không nói sớm.” Cảnh sát mặt tròn cười ha hả. Người đàn ông đang khóa tay tôi nghe vậy liền buông ra, đỡ tôi đứng dậy.

Khoảnh khắc tiếp theo có lẽ sẽ được ghi vào lịch sử huyền thoại của loài mèo.

Một chú mèo màu vàng cam phóng ra từ ba lô, chân trái đáp trúng mũi cảnh sát mặt tròn, lấy đà xoay một vòng trên không rồi tiếp đất êm ru. Quả là thanh lịch, vô cùng thanh lịch.

Sau đó, nó giơ chân ra t/át một cái như trời giáng vào con chó nghiệp vụ gần nhất.

Con mèo của tôi… t/át chó nghiệp vụ.

Cái t/át khiến con chó ngẩn người, không dám kêu nửa lời, cứ đờ đẫn đứng nguyên.

“Tân Ba! Lại đây!” Tôi sợ đàn chó nghiệp vụ nổi đi/ên cắn ch*t mèo, vội gọi nó. Nó bước những bước đi chiến thắng nhảy vào lòng tôi.

Tân Ba là mèo hoang tôi nhặt được dưới tòa nhà, từ bé bằng bàn tay nuôi đến giờ bế đã thấy nặng, đã được ba năm.

“Lăng Phong, lại đây.” Vị cảnh sát đặc nhiệm phía sau im lặng giây lát, xoa đầu con chó nghiệp vụ đang tủi thân.

“Cô cần theo tôi đến phòng cảnh sát.” Anh ta nói với tôi rồi quay sang đồng đội: “Mấy người tiếp tục tuần tra đi.”

“Tuân lệnh đội trưởng!”

Tôi đành theo anh ta đến phòng cảnh sát. Trong phòng tràn ngập tiếng cười, màn hình lớn chiếu camera giám sát khắp tàu điện ngầm.

“Tô Hàng, nghe nói Lăng Phong của cậu hôm nay bị mèo t/át đấy nhỉ…” Một nữ cảnh sát mang sổ ghi chép đến, liếc nhìn tôi: “Ồ cô gái trẻ, con mèo của cô chọn chuẩn đấy. Lăng Phong là đầu đàn của đám chó nghiệp vụ này mà.”

“Ừm, để tôi xử lý.” Tô Hàng ho nhẹ, nhận lấy sổ ghi chép rồi nghiêm mặt hỏi tôi:

“Họ tên?”

“Ngô Đồng Đồng.”

“Nghề nghiệp?”

“Phóng viên… thực tập sinh phóng viên.”

“Điền nốt thông tin vào đây.”

Sau khi điền xong, tôi r/un r/ẩy chỉ tay vào con chó nghiệp vụ Lăng Phong đang trừng mắt nhìn mình: “Cái này… có tính là tấn công cảnh sát không?”

“… Tính.”

“Cô không biết là không được mang thú cưng lên tàu điện ngầm sao?”

Bình thường tôi đâu dại gì phạm lỗi sơ đẳng thế này.

Nhưng hôm nay khác. Bởi tôi vừa tr/ộm con mèo từ nhà bạn trai cũ về.

Chuyện bắt đầu từ một tuần trước.

2.

Một tuần trước tôi chia tay, chính x/á/c là đi công tác về thì phát hiện Lý Vạn Niên dắt mèo của tôi bỏ đi.

Về đến nhà, nếu không phải cửa vẫn khóa ch/ặt, tôi tưởng nhà bị tr/ộm. Tủ quần áo đổ nghiêng ngả, đồ đạc bị lục tung vứt la liệt, chỗ để tivi giờ trống hoác.

Tôi lấy điện thoại nhắn cho Lý Vạn Niên thì phát hiện bị chặn, gọi điện cũng không thông.

Lục khắp danh bạ, tôi tìm được WeChat của Lương Tân - bạn thân hắn.

“Hai người không phải chia tay từ sau lần cãi nhau trước rồi sao?” Lương Tân ngạc nhiên.

“Hắn nói thế với cậu à?” Tôi choáng váng.

Trước khi đi công tác, tôi và Lý Vạn Niên thực sự cãi nhau, nhưng nguyên nhân cụ thể tôi quên mất rồi. Đây không phải lần đầu chúng tôi cãi vã, chắc cũng chỉ vì chuyện vặt như quần áo vứt lung tung hay bát đĩa bẩn không rửa.

“Ừ, tụi tôi đều biết mà.” Lương Tân còn đổ thêm dầu vào lửa: “Là đồng đội nên tôi mới nói thật, cô theo thằng đó làm gì? Chả được tích sự gì. À mà nó còn n/ợ tôi hai nghìn tệ, cô gặp nó nhắc nó trả tiền nhé.”

Nhìn căn phòng tan hoang, tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm.

Đàn ông chia tay rồi ki/ếm được người khác, nhưng con mèo của tôi thì tuyệt đối không thể để hắn lấy đi!

Gọi thêm vòng điện thoại nữa, tôi biết hắn giờ dọn đến sống chung với một nữ đồng nghiệp. Lý Vạn Niên, đúng là giỏi chuyển tiếp êm ru.

Tôi quyết định đi tr/ộm mèo.

Công ty Lý Vạn Niên nghỉ thứ Hai và Ba, nên tôi định xin nghỉ thứ Hai để đến thẳng nhà hắn, thừa cơ ôm mèo bỏ chạy.

Không ngờ sáng thứ Hai cơ quan họp định kỳ, sếp La tỷ hỏi tôi việc gì mà phải nghỉ đúng thứ Hai. Tôi nghĩ mãi rồi trả lời: “Tranh quyền nuôi con.”

La tỷ lập tức duyệt đơn nghỉ phép của tôi.

Tôi hùng dũng đeo ba lô lên đường, trong ba lô đặt hộp pate mèo mà Tân Ba thích nhất. “Mẹ đến đón con rồi!” Nhưng khi đứng trước cửa nhà hắn, tôi lại do dự.

Bởi trong nhà đang có tiếng cãi vã.

“Lý Vạn Niên, mày ăn cơm nhà tao, ở nhà tao, còn cư/ớp khách hàng, cư/ớp thành tích của tao. Mày còn biết x/ấu hổ không?”

“Nói gì lạ thế? Của mày là của tao, của tao là của mày, cần gì phân biệt?” Lý Vạn Niên nói như đúng rồi: “Với lại khách hàng đó mày theo bao lâu không xong, tao đến là xong ngay. Mày nên tự hỏi bản thân đi!”

Tôi nghe đến mức dán tai vào cửa.

Thì ra nghe người khác cãi nhau thú vị hơn tự mình cãi. Nhất là nghe bạn trai cũ cãi nhau với bạn gái mới, nếu không có việc chính, tôi còn muốn kê ghế mang hạt dưa ra ngồi xem nữa cơ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị Hôn Phu Là Chuyên Gia Trà

Chương 6
Vào ngày Tết Dương lịch, vị hôn phu của tôi đi cùng tôi để thử váy cưới. Tôi mặc váy cưới bước ra, anh ấy quỳ một gối, bổ sung lời cầu hôn lãng mạn cho tôi. Trong lúc tôi cảm động rơi nước mắt, một nhân viên cửa hàng giả tạo bất ngờ mở miệng: 'Chị ơi, nếu chị lót thêm vài miếng đệm ngực thì sẽ đẹp hơn.' Tôi lạnh lùng thay váy cưới, cô ấy lại nói: 'Chị ơi, đổi nước hoa đi, mùi này sao giống mùi hôi nách vậy?' Thấy tôi tức giận, cô ấy lập tức bịt miệng cười: 'Chị ơi, em thân thiết với chị mới đưa ra gợi ý thôi.' Không chỉ ám chỉ tôi, cô ấy còn cố ý đổ cà phê lên quần của vị hôn phu tôi, mặc váy bó, quỳ xuống định lau cho anh ấy. Nhưng không ngờ, vị hôn phu của tôi lùi lại một bước, quay số gọi cảnh sát.
Hiện đại
Nữ Cường
Tình cảm
0
Kiều Hạ Chương 20