Hôm đó, anh trai đ/á/nh nhau với người khác làm bể đầu. Mẹ dẫn anh đến bệ/nh viện khâu lại, bố ra ao cá cho cá ăn, còn tôi ở nhà làm bài tập.
Thấy trời mây đen kịt, cơn gió cuốn theo hơi nước lồng lộng, trận mưa lớn sắp đổ xuống.
Tôi vội ôm chiếc ô chạy ra ngoài. Nếu bị dính mưa lạnh, bố sẽ ốm mất.
Đi được nửa đường, hạt mưa càng lúc càng dày. Đến bờ ao, mưa như trút nước che khuất tầm mắt, chẳng thấy bóng dáng bố đâu.
Tôi chạy dọc bờ ao vừa chạy vừa gọi bố. Trong gió mưa thoáng nghe tiếng đáp lại, liền men theo hướng âm thanh tìm đến.
Bố đang vùng vẫy dưới nước.
Bên ao cá có căn lều nhỏ, bố thường thức đêm ở đó để canh tr/ộm.
Tôi quay người chạy vào lều, ôm chiếc phao c/ứu sinh ném hết sức về phía bố. Thấy bố với được phao, không chìm nữa,
tôi ba chân bốn cẳng chạy về làng. Giữa đường gặp bác trưởng thôn, tôi khóc lóc c/ầu x/in bác c/ứu bố. Bác trưởng thôn không nói hai lời, nhảy xuống nước vớt bố lên ngay.
Tuy tính mạng bố không nguy hiểm, nhưng bị nhiễm lạnh giữa tiết đầu đông, sau chuyển thành viêm phổi nặng.
Tiền b/án cá năm nay không đủ chi trả viện phí cho bố, nhà tôi chất chồng n/ợ nần.
Mẹ đẻ ôm em trai suốt ngày loan truyền trong làng rằng tôi là xui xẻo:
- Tôi đã bảo con nhỏ này là tai họa rồi, nó khắc ch*t Bảo lớn nhà tôi, đến nhà ai thì nhà đó đen đủi!
- Người ta không tin tưởng gì, còn nhận về nuôi như báu vật, giờ sắp khắc ch*t chồng mình rồi!
Mẹ đẻ đang m/ắng tôi thì bố vừa xuất viện về nghe thấy. Người đàn ông ít nói ấy trợn mắt gi/ận dữ:
- Điềm Điềm c/ứu mạng tôi, là phúc tinh của tôi! Còn nghe bà xuyên tạc nữa, đừng trách tôi đ/á/nh phụ nữ!
Mẹ đẻ bị khí thế của bố dọa cho chột dạ, đảo mắt lật người không dám hé răng.
5.
Nhà n/ợ nhiều, nuôi cá lời ít. Đầu năm bố quyết định nam hạ Quảng Châu làm công.
Ao cá với ruộng đồng đều dồn lên vai mẹ. May là tôi với anh trai đã lớn, có thể san sẻ gánh nặng.
Trưa tan học tôi chạy như bay về nấu cơm. Cuối tuần hai mẹ con dậy sớm ra huyện b/án cá.
Năm ấy trôi vùn vụt. Cuối năm bố về, trả hết n/ợ còn dư kha khá.
Gia đình đón cái Tết no đủ. Bố bảo làm ruộng chẳng ki/ếm được bao nhiêu, chỉ có kinh doanh mới giúp nhà cửa khấm khá.
Bố tính thuê cửa hàng ở huyện b/án quần áo, nhập hàng từ Quảng Châu - nơi giáp Hồng Kông, tiên phong thời trang cả nước.
Cả nhà tôi nhất trí đồng lòng.
Hết Tết, bố mẹ lên huyện xem mặt bằng, đưa hai anh em tôi đi chơi luôn.
Tám tuổi đầu, đây là lần đầu tôi đến huyện thành. Dù chỉ là thị trấn nhỏ nhưng mọi thứ với tôi đều mới lạ và hấp dẫn.
Vừa đi vừa ngắm, tôi lạc mất gia đình.
Nhớ lời mẹ dặn, nếu lạc thì ngồi đợi ven đường hoặc tìm chú công an.
Tôi ngồi bệt vệ đường chờ mẹ.
Cạnh đó có bà cụ cũng đang ngồi. Bà cúi gằm mặt, từ từ đổ nghiêng rồi nằm vật xuống, mắt nhắm nghiền.
Người qua lại tấp nập nhưng chẳng ai dừng chân.
Tôi thử kiểm tra, thấy bà còn thở. Lấy bình nước mang theo rót đầy nắp, tôi từ từ đút cho bà uống.
Bà thở phào, sắc mặt khá hơn. Tôi kê đầu bà lên đùi cho bà nằm thoải mái.
Chờ mãi, bố mẹ cuối cùng cũng tìm đến. Cả nhà đưa bà cụ vào viện.
Khi người nhà bà tới nơi, họ khăng khăng mời cơm.
Mẹ từ chối:
- Khách sáo làm gì ạ. Ra huyện chúng tôi cũng khó khăn, đang gấp đi xem mấy chỗ thuê mặt bằng.
Con trai bà cụ vội hỏi:
- Chị thuê cửa hàng làm nghề gì thế?
- Định b/án ít quần áo.
- Cửa hàng phố Trung Hưng chị thấy được không?
Mẹ gật đầu:
- Phố Trung Hưng vị trí vàng, buôn b/án đắt khách nhất, chỉ tiếc không còn cửa trống.
- Chị ưng là được! Tôi đang có cửa hàng cho thuê, khách cũ cuối tháng dọn đi. Sẽ cho chị giá hời, coi như trả ơn c/ứu mẹ tôi.
Bố mẹ không muốn lợi dụng ân tình, ký hợp đồng dài hạn theo giá thị trường.
Trên đường về, mẹ vui lắm:
- Điềm Điềm nhà mình đúng là phúc tinh bé nhỏ, thuê được mặt bằng đẹp, sau này không lo chuyện ki/ếm tiền nữa.
6.
Hàng bố nhập toàn mẫu mới nhất Quảng Châu, chẳng mấy chốc thành cửa hàng đắt khách nhất huyện.
Ban đầu mẹ còn chạy đi chạy về giữa huyện và làng. Sau việc buôn b/án ngày càng bận rộn, bố mẹ chuyển nhượng ao cá, cả nhà dọn hẳn lên huyện.
Tôi và anh trai chuyển trường lên huyện học. Công việc kinh doanh ngày một phát đạt.
Tôi có quần áo mới mặc không hết, có bố mẹ và anh trai yêu thương. Đúng như lời mẹ nói, những ngày tháng ngọt ngào đang chờ tôi phía trước.
Dù đã học lớp 9, trưa nào tôi cũng về nấu cơm mang đến cửa hàng cho bố mẹ.
- Chị Hồng này, nuôi con gái kiểu gì mà vừa xinh lại ngoan, học hành còn đứng nhất lớp mãi thế? - Chị hàng xóm bưng bát cười tươi sang.
- Chỉ em cách với, thằng nhóc nhà em ba ngày không đ/á/nh là leo lên mái nhà dỡ ngói!
Mẹ mở hộp cơm đưa chị:
- Nếm thử cá chiên bột xem, món tủ của con bé nhà tôi đấy.
Đang ăn cơm, năm sáu người hối hả xông vào cửa hàng. Người dẫn đầu chính là mẹ đẻ tôi.
- Chiêu Đệ! Mau theo tao đến bệ/nh viện gấp! - Bà túm ch/ặt cánh tay tôi lôi đi.
Dùng hết sức kéo khiến tôi ngã chổng vó, đổ cả bàn ăn nhỏ. Cơm canh vung vãi, bát canh nóng đổ hết lên chân tôi.
Mẹ xót xa đỡ tôi dậy.
Bố vội đưa khăn giấy:
- Điềm Điềm bị bỏng rồi! Mau đưa con vào trong xối nước lạnh!
Mẹ đẻ ghì ch/ặt tôi không buông:
- Không được đi! Phải đến bệ/nh viện phối hợp kiểu gen ngay! Bệ/nh em trai mày không chờ được nữa!
Mẹ tôi che chắn cho tôi:
- Điềm Điềm nhà tôi chỉ có một anh trai, nào có em trai nào?
- Lưu Diễm Hồng! Đừng giả nai. Nó là con gái do bụng tao đẻ ra!
- Giấy trắng mực đen viết rõ rồi. Giờ nó là con gái Lưu Diễm Hồng tôi, tên Trương Điềm Điềm!
Người xem đông nghịt, mẹ đẻ tôi ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Bà ch/ửi tôi vô lương tâm, m/ắng bố mẹ tôi b/ắt c/óc con gái bà.