Nàng khẽ khàng gấp mấy bộ quan phục cũ của ta thật ngay ngắn, đặt vào chiếc áo bông dày mà năm ngoái nàng tự tay may cho ta.
Ta rốt cuộc không nhịn được, nắm lấy bàn tay đang bận rộn của nàng: "Tuyết Linh, theo ta đi. Trường An đất trời rộng lớn, ta với nàng nương tựa nhau cũng tiện bề chăm sóc."
Nàng dừng tay, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ta.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ rọi vào đáy mắt dịu dàng của nàng.
Rồi nàng khẽ lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay ta.
"A Chiếu." Nàng gọi ta.
"Em không về nữa."
Tim ta đ/au thắt.
"Nhìn kìa." Nàng dắt ta hướng mắt về phía trường học, tiếng trẻ con đọc bài trong trẻo văng vẳng.
"Mấy đứa nhỏ vừa biết mặt chữ. Hôm trước Tam Nha còn khoe với em, nó đã đọc được bảng chỉ dẫn bên vườn th/uốc, không hái nhầm cây nữa rồi."
Ta im lặng giây lát, tự chê bai lòng tham của mình, nhưng nỗi lưu luyến trong lòng vẫn không kìm được.
"Trường An có thư viện tốt hơn, mọi thứ ở đây sẽ có người thay thế."
Giọng nàng trầm tĩnh, từng chữ đ/ập vào tim ta:
"Ngài đi Trường An là bước vào thế giới rộng lớn hơn, cũng là chiến trường vô hình. Nếu em theo ngài, sẽ mang thân phận gì?"
"Tiểu thư Thượng thư từng tham ô năm nào? Thị nữ hầu phủ ngày trước? Hay là... người gì của Lư Chiếu Hồng? Chỉ thêm dị nghị, tạo cớ cho người khác công kích ngài."
Ta vội vàng phản bác: "Nàng biết ta không để tâm đến họ..."
"Không." Nàng ngắt lời.
"Em để tâm."
Nàng đưa tay vuốt lại sợi tóc mai rối của ta.
"Ngài cứ thẳng bước, đừng ngoái lại. Em sẽ ở đây, giữ gìn non nước này, truyền mãi ngọn lửa ngài đã thắp lên."
Ta lắc đầu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ còn vị mặn chát tràn ngập.
Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, nở nụ cười rạng rỡ hơn.
"A Chiếu, em đã tìm thấy ý nghĩa cuộc đời, đó là thay ngài, cũng là vì chính mình, mà giữ gìn nơi này."
Nàng chỉ tay ra cửa sổ: "Ngài thấy không? Nơi đây, chính là Trường An của em."
Hôm rời nhiệm sở, ta định lặng lẽ lên đường.
Vừa mở cửa sau huyện nha, ta chợt sững người.
Bên ngoài, người đen nghịt đứng chật.
Từ cụ già tóc bạc, đến người phụ nữ đeo giỏ th/uốc, rồi lũ trẻ được Tuyết Linh dạy dỗ.
Họ im lặng, tay bưng những chiếc bánh mạch kiều còn bốc khói, làn trứng gà đẫm sương, cố nhét đầy xe ngựa.
"Đại nhân... lên đường bình an..." Ai đó nghẹn ngào gọi. Lập tức, tiếng chào tạm biệt, lời chúc phúc, tiếng khóc nức nở vang lên như sóng biển.
Xe ngựa từ từ lăn bánh.
"Đại nhân!!!"
Tuyết Linh bất ngờ vén váy đuổi theo xe.
Gió thổi tung búi tóc nàng, nhưng nàng chẳng màng.
Sau lưng nàng, đoàn người cuồn cuộn như thủy triều.
Lưu sư gia chạy hộc tốc, chòm râu bạc bay lo/ạn trong gió.
Ta nắm ch/ặt màn xe, nhưng không đủ can đảm thò đầu ra.
Mười mấy năm gió táp mưa sa, mũi tên hậu họa nơi hầu phủ chưa từng khiến ta lùi bước, vách đ/á cheo leo hái th/uốc chưa làm ta run chân.
Nhưng giờ phút này, ta không dám ngoái lại dù chỉ một lần.
Cho đến khi điệu hát đồng d/ao xuyên qua sương mai, từng tiếng, từng tiếng gõ vào tim ta:
"Trời trong xanh, c/ắt cỏ mạch, lên non hái th/uốc chớ lười."
"Trồng lúa tốt, được mùa vàng, núi Lĩnh An nuôi ta già."
Tiếng hát càng lúc càng cao, hợp thành làn sóng âm vang đ/ập vào vách núi, dội lại vạn tiếng người.
Ta cuối cùng không kìm được, thò hẳn người ra, dồn hết sức lực, chắp tay lên miệng.
Hướng về đoàn người càng lúc càng xa, về phía bóng hình mảnh mai vẫn cố chạy, ta gào thét:
"Về đi, về nhà đi."
"Về đi, về nhà đi——!"
Vách núi dội lại tiếng gọi của ta.
Từng đợt, từng đợt, tan biến trong bụi đường bánh xe lăn qua.
***
Xe ngựa rẽ qua sườn núi, ánh nhìn cuối cùng, ta thấy Tuyết Linh dừng bước, đứng trên đỉnh dốc cao, vẫy tay chào ta thật mạnh.
Về sau, ta đi qua nhiều nơi.
Khi ra Bắc hoang truyền giống bông, từng thấy đoàn thương nhân bị cư/ớp ngựa cư/ớp bóc, người bị thương thoi thóp.
Nữ y quan đi theo lấy từ hộp th/uốc bột quất hồng cầm m/áu, lại dùng hoắc hương sắc nước giải đ/ộc.
Ta đứng bên, ngửi mùi hương th/uốc quen thuộc lan tỏa trong gió đất lạ.
Cát vàng mênh mông, ta lại thấy bóng lưng Tuyết Linh phơi th/uốc sau sân huyện nha, sống mũi bỗng cay cay.
Khi đốc thúc vận tải ở Giang Nam, gặp mấy thiếu nữ mặc đồng phục thư viện Thanh Sơn đang cặm cụi đo đạc thủy văn giữa bùn lầy, vẻ mặt tập trung.
So với đám nam tử chỉ tay bàn tán xung quanh, không hề kém cạnh.
Mưa phùn thấm ướt quan phục, ta đứng lặng nhìn họ, trong lòng ấm áp lạ thường.
Mỗi độ thu hoạch, thư Tuyết Linh luôn đúng hẹn theo hương lúa chín về.
Thư toàn chuyện vụn vặt ấm áp.
Thư viện Thanh Sơn mở thêm hai phòng, mấy bé gái mới nhận thông minh lanh lợi ra sao, vườn th/uốc được mùa, mấy cây mai sau núi nàng trồng đã nở hoa...
Lưu sư gia về già càng lắm lời, luôn nhờ Tuyết Linh thêm câu cuối thư:
"Sư gia dặn, đêm khuya sương nặng, mong đại nhân nhớ mặc thêm áo, đừng để cảm lạnh."
Đến khi ông tạ thế, lời cuối cùng để lại vẫn là câu nhắn này——
"Đêm khuya rồi, đại nhân nên khoác thêm áo dày."
Ta và Giáng Tẩy Mặc cả đời không gặp lại.
Hắn bị bệ hạ điều đến vùng đất cằn cỗi làm tri châu.
Mùa thu lũ tràn về, hắn tự mình đốc thúc đắp đê, vì quá sức bị cuốn vào dòng lũ xiết, th* th/ể cũng không tìm thấy.
Khi tộc nhân dọn di vật, dưới đáy rương phát hiện chồng thư dày.
Phong bì đều ghi tên ta, nhưng chẳng bức nào gửi đi.
Những lá thư ấy rốt cuộc được chuyển đến bàn ta.
Ta nhìn xấp giấy đã ố vàng, sáp niêm phong vẫn nguyên vẹn.
Đầu ngón tay dừng trên nét chữ quen thuộc lát lâu, không mở bất kỳ bức nào.
Dù là sám hối, biện giải, hay điều gì khác.
Tất cả đều theo tro tàn cuốn lên không, tan biến trong gió.
Ta bảy mươi tuổi từ quan, nữ quan trong triều đã chiếm bốn phần mười.
Một buổi trưa, ngoài cửa sổ vẳng tiếng trẻ con đùa nghịch.
Mở cửa, thấy mấy bé gái búi tóc củ tỏi.
Chúng nhón chân với hái cành quế đang nở rộ trên cao.
Ánh nắng rọi lên gương mặt hồng hào đầy sức sống.
Năm ấy sau sân huyện nha, Tuyết Linh cũng xắn tay áo phơi hoắc hương mới hái trên giàn trúc thế này.
Ta vô thức đưa tay vuốt mái tóc bạc bên thái dương, chạm vào chiếc trâm ngọc óng ánh.
Đây là chiếc trâm trong gói vải nàng nhét vào tay ta năm ấy, ta giữ lại một chiếc vì tư tâm.
Hoàng hôn nhuộm mây trời thành vệt rực rỡ.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy vô số bóng người chập chùng.
Họ tay trong tay.
Từ núi non trùng điệp Lạc Giáng bước ra.
Từ bờ ruộng lầy lội bước tới.
Từ gian khổ đèn xanh sách vàng bước đi.
Cuối cùng hóa thành vầng dương thu chói lọi trước mắt.
(Hết)