Có lẽ cảm thấy gần đây ta quá bận rộn (chủ yếu là họp hành với Tiểu Liêu nhiều quá), lạnh nhạt với hắn, nên hắn lén lút đi thỉnh giáo phó sứ do Thường Huệ để lại - một lão học giả khô khan - về cách "tăng cường tình cảm" giữa vợ chồng người Hán.

Kết quả là, vị phó sứ này có lẽ xuất phát từ tâm thái "giáo hóa man di", đã nhồi nhét vào đầu Ông Quy Mí cả đống lễ nghi Hán gia như "cử án tề mi", "hồng tụ thiêm hương". Thế là tối hôm đó, khi ta lê bước mệt mỏi trở về vương trướng, liền thấy Ông Quy Mí mặc bộ áo bào Nho giáo kiểu Hán chật cứng, lóng ngóng học theo "cử án tề mi", dâng lên ta một đĩa... thịt cừu nướng hơi ch/áy? Cảnh tượng ấy thật "tuyệt mỹ", suýt nữa ta đã cười vỡ bụng tại chỗ.

"Ngươi... ngươi đang làm cái gì thế?" Ta nén cười hỏi.

Ông Quy Mí mặt đỏ như gấc, ấp úng: "Thường... Thường phó sứ nói, làm thế này có thể khiến phu nhân vui..."

Nhìn vẻ chân thành mà lố bịch của hắn, lòng ta chợt mềm lại, kéo hắn ngồi xuống: "Đồ ngốc, ta không cần ngươi học mấy thứ này. Bây giờ ngươi như vậy là tốt rồi." Ừ, tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng ngốc mà đáng yêu. Ánh mắt Ông Quy Mí bỗng sáng lên, lập tức quẳng hết đám lễ nghi phiền phức sau gáy, khôi phục bản tính, hào hứng kể với ta hôm nay hắn đã "uy nghiêm" xử lý mấy vụ tranh chấp đồng cỏ của các bộ lạc thế nào.

Ở phía khác, tình cảm "nữ A nam O" của Tiểu Liêu và Hữu Đại Tướng lại tiến sang giai đoạn mới. Hữu Đại Tướng - cái thứ bầu rư/ợu im ỉm ấy - bỗng nhiên khai khiếu, không biết từ đâu xoay sở được một con ngựa non toàn thân trắng như tuyết, phi thường dũng mãnh, tặng cho Tiểu Liêu làm kỵ mã. Lý do là: "Nàng thường phải ra ngoài, có con ngựa tốt sẽ an toàn hơn." Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt đầy mong đợi không giấu nổi.

Tiểu Liêu tinh tường thế nào, liếc mắt đã thấu tim gan tên thô lỗ này, nàng không nói toạc, chỉ mỉm cười vuốt ve bờm ngựa, nói: "Cảm ơn, ta rất thích." Gương mặt lạnh lùng của Hữu Đại Tướng lập tức như băng tuyết tan chảy, khóe miệng nhếch lên không kiềm được.

Hình hài của "Dịch Trạm" dần hiện rõ, công việc liên minh tuy rườm rà nhưng từng bước tiến triển, hai mối tình cũng êm ả trên quỹ đạo riêng. Mọi thứ đều đang hướng đến điều tốt đẹp.

Tuy nhiên, trong lòng ta và Tiểu Liêu đều rõ, cảnh báo "nhiễu động không-thời gian" chưa bao giờ thực sự biến mất, nó chỉ tạm lắng xuống. Việc thành lập Tây Minh có nghĩa chúng ta từ an phận một góc đã bước ra trung tâm vũ đài Tây Vực, tất sẽ chạm đến lợi ích nhiều thế lực hơn, cũng dễ lộ diện trước những hiểm họa vô hình kia. "Dịch trạm hoàn thành ngày nào, chính là lúc mạng lưới thông tin của ta giăng ra!" Tiểu Liêu nhìn công trình đã định hình, ánh mắt thăm thẳm, "Đến lúc đó, bất kể là động thái của Hung Nô hay manh mối của 'ng/uồn nhiễu động', ta đều phải nắm bắt ngay tức khắc!"

Sự nghiệp, tình yêu, thách thức vô hình... Cuộc sống chúng ta mãi đầy biến số, nhưng chính những điều ấy khiến chuyến xuyên không này trở nên khác biệt, say mê đến lạ.

Chương 12: Mật Ngọt Và Thạch Tín

Hội nghị liên minh các nước Tây Vực như cỗ máy tinh xảo vừa lắp ráp xong, bắt đầu vận hành khập khiễng. Dựa vào tin tức liên tục từ "Dịch Trạm" truyền về, Phùng Liêu luôn đi trước một bước, hoặc hòa giải mâu thuẫn, hoặc ngăn ngừa trước hiểm họa. Nàng như cầm trong tay bàn cờ Tây Vực trong suốt, nắm bắt hết mọi động thái.

Hôm nay, một bản mật báo từ chi nhánh Dịch Trạm Lâu Lan khiến nàng nhíu mày. Nàng đưa cho ta cuộn da dê: "Vị 'quốc sư' từ Trung Nguyên được Lâu Lan vương sủng ái nhất gần đây hành động rất thường xuyên."

Ta tiếp nhận xem, nội dung khá thú vị. Vị quốc sư này nghe nói xuất hiện đột ngột ở Lâu Lan một năm trước, dùng chút "phương thuật" (ước đoán là hiện tượng hóa học hoặc vật lý đơn giản) và "tiên tri" để lấy được lòng tin của Lâu Lan vương. Gần đây hắn dâng lên Lâu Lan vương một loại rư/ợu ngon tên "Rư/ợu Tiên", tuyên bố uống lâu dài có thể kéo dài tuổi thọ, khiến lão vương vô cùng ưa thích. Đồng thời, hắn còn ra sức thúc đẩy một "phương pháp đại điền" mới, khoác lác có thể khiến sản lượng ngũ cốc Lâu Lan tăng gấp đôi.

"Rư/ợu Tiên? Phương pháp đại điền?" Ta trầm ngâm, "Nghe như là... kỹ thuật chưng cất nâng cao nồng độ cồn và bản cải tiến của khu điền pháp? Đây không phải thứ nên có ở Tây Vực."

"Đúng vậy." Tiểu Liêu chỏ ngón tay vào hai chữ "quốc sư" trên da dê, ánh mắt sắc bén, "Hành động đột ngột, tri thức vượt thời đại, hoàn toàn khớp với suy đoán trước đây của ta. 'Quốc sư' này, cực khả năng chính là 'ng/uồn nhiễu động không-thời gian'."

"Hắn muốn gì? Giúp Lâu Lan giàu nước mạnh quân?" Ta nghi hoặc.

"Không đơn giản thế." Tiểu Liêu lắc đầu, "Theo tin báo, hắn mượn cớ thi hành tân pháp, đang tích lũy tiền tài với số lượng lớn, đồng thời lấy danh nghĩa bảo vệ kỹ thuật để chiêu m/ộ vệ binh tư nhân. Lão vương Lâu Lan chìm đắm tửu sắc, thái tử nhu nhược, đại quyền đang dần rơi vào tay khác. Vị quốc sư này, tham vọng không nhỏ."

Đang nói, Ông Quy Mí hớn hở bước vào, tay bưng bình gốm tinh xảo: "Giải Ưu, mau xem! 'Rư/ợu Tiên' của quốc sư Lâu Lan tiến cống, nói đặc biệt đưa đến cho chúng ta nếm thử!"

Ta và Tiểu Liêu nhìn nhau, đến đúng lúc!

Ông Quy Mí mở bình gốm, mùi rư/ợu nồng nặc lập tức lan tỏa. Mùi hương này, sắc thái này, tuyệt đối không phải loại rư/ợu lên men thông thường thời này, rõ ràng là rư/ợu cao độ đã qua chưng cất!

"Quả là rư/ợu ngon!" Ông Quy Mí hít một hơi sâu, tán thưởng, giơ tay định rót một chén.

"Khoan đã!" Ta vội ngăn lại, tiếp nhận bình gốm, giả vờ xem xét kỹ, thực chất đang kích hoạt chức năng quét phân tích của hệ thống.

[Phân tích vật phẩm: Chất lỏng, chứa ethanol nồng độ cao cùng thành phần phụ gia chưa x/á/c định vi lượng.]

[Giải mã thành phần chưa x/á/c định: Có tính gây nghiện nhẹ và nguy cơ tổn thương th/ần ki/nh mãn tính, sử dụng lâu dài dẫn đến suy giảm phán đoán, cơ thể suy nhược.]

[Kết luận: Không phải th/uốc trường sinh, thực chất là đ/ộc dược mãn tính.]

Sắc mặt ta tái đi, thì thầm kết quả phân tích cho hai người họ.

Ông Quy Mí sắc mặt biến đổi, khó tin nhìn bình rư/ợu: "Hắn... hắn dám dâng rư/ợu đ/ộc?"

"Không phải nhắm vào ta."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
2 GƯƠNG BÓI Chương 25
4 Bái Thủy Thần Chương 21
8 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
9 Thế Hôn Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm