Ngoài phòng, Hứa Thần xông vào, đứng chắn trước mặt ta, bị ta gi/ật lấy d/ao găm đ/âm thẳng vào tim Từ Vãn Vãn.
"Vĩnh biệt, Từ Vãn Vãn."
Nàng phun m/áu tươi, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng, không thốt nên lời. Ta gắng ghìm nụ cười trong lòng, nắm ch/ặt chuôi d/ao thét lên kinh hãi.
Hứa Thần ôm ch/ặt lấy ta dỗ dành: "Đừng sợ, ngươi gi*t nàng là để c/ứu ta, không sao cả."
Bên chân, Từ Vãn Vãn gào thét vài tiếng, rồi tắt thở.
20
Tạ Vô đi/ên rồi, suốt ngày gào thét ta hại nàng.
Đúng là ta đã gi*t Tạ Ngâm Chi và Từ Vãn Vãn.
Nhưng chẳng ai tin.
Mẫu thân vẫn như xưa, chẳng đoái hoài tới ta. Không sao.
Ta là đích nữ tướng phủ, thân phận tôn quý chẳng lo cơm áo.
Hứa Vũ ở bên ta, ngày ngày ta đốc thúc hắn luyện chữ, sửa phát âm.
Ta mời đại phu khám cho hắn, bảo rằng do kinh hãi quá độ.
Hứa Thần vẫn thế, thỉnh thoảng tới thăm ta.
Thoắt chốc hai năm.
Hứa Thần tới tuổi lấy vợ.
Ta cũng tự tìm được môn thân thích.
Nhà kia song thân đều mất, chỉ còn tước vị hư không ở kinh thành.
Ta gả đi coi như hạ giá, nhưng không sao, miễn mang theo Hứa Vũ là được.
Chàng kia mồ côi, được cô nuôi dưỡng, tính tình hiền hòa khác người.
Ta gả cho chàng, sống bình lặng qua ngày.
Ta từng ch*t một lần, chuyện gả chồng sinh con chưa từng nghĩ tới, chỉ là kiếp người phải trải qua mà thôi.
Hứa Vũ dần biết nói, đi thi khoa cử, nhờ Hứa Thần dạy dỗ, hai lần liền đỗ cao.
Đợi hắn thuận buồm xuôi gió nơi quan trường, ta lại tìm cho hắn cô gái tốt.
Mọi việc đều chu toàn.
Năm thứ hai sau hôn lễ, ta sinh hạ một bé trai.
Người chồng vốn điềm đạm khắc kỷ, ôm ta nói rất nhiều.
Kể chuyện cha mẹ mất sớm, cảm giác lần đầu gặp ta.
Ta lặng nghe, không bình phẩm, nhưng trong lòng ấm áp lạ thường.
Ta chỉ sinh một đứa, thể chất quá yếu, dù thế nào cũng không sinh được đứa thứ hai.
Ta muốn nạp thiếp cho chàng, chàng không đồng ý, ta cũng chẳng tranh cãi.
Chỉ nguyện vợ chồng hòa thuận, bạc đầu đến già.
Năm bảy mươi tuổi, ta nằm trên giường, trong khoảnh khắc nhắm mắt, cả đời hiện ra như đèn kéo quân.
Thuyền nhẹ đã vượt vạn trùng sơn.