Hắn lần theo ngọn ngành tìm hiểu tin tức về ta, đến thăm ta một lần.
Hắn đã chín chắn hơn nhiều, giữa chặng mày toát lên vẻ điềm tĩnh.
Chúng ta uống trà, trò chuyện như bạn cố tri.
Hắn không nhắc tới chuyện cũ, chỉ khi sắp rời đi mới nói:
"Nếu gặp khó khăn gì, cứ viết thư cho ta."
Từ đó về sau, ta thường xuyên nhận được thư hắn, toàn là những chuyện thú vị nơi hắn đang ở.
Thỉnh thoảng còn kèm theo đặc sản núi rừng.
Đây là cách hòa hợp dễ chịu, không quá gần cũng chẳng xa cách, ấm áp mà không th/iêu đ/ốt.
Ôn Uyển Quân cũng thường viết thư cho ta, kể chuyện thú vị ở kinh thành.
Kể về cuộc sống hòa thuận êm ấm với phu quân, lại còn nàng đã có một cô con gái nhỏ xinh.
Tiểu danh gọi là "Niệm Niệm".
Cuộc sống của ta có sự nghiệp ngày càng thăng hoa.
Có bằng hữu chí cốt tương giao.
Có phong cảnh bốn mùa tuyệt sắc nơi Giang Nam.
Còn tình yêu ư? Có thì như gấm thêu hoa.
Không có, ta vẫn tự tạo nên cảnh sắc riêng mình.
Hôm nay lại là một ngày xuân tươi sáng nơi Giang Nam.
Ta đứng trong sân sau, ngắm vườn thược dược nở rộ, hít một hơi thật sâu.
Trong không khí ngập tràn hương hoa cùng mùi đất ẩm.
Ta nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mắt, nở nụ cười hiền hòa thư thái từ tận đáy lòng.
Nhưng cách đó ngàn dặm nơi kinh thành, lại một mùa đông dài lê thê.
Trong thư phòng phủ Tạ, lò sưởi đ/ốt hồng rực.
Vẫn không xua tan được cái lạnh thấu xươ/ng tủy.
Tạ Hiện Lâm giờ đã là Tể tướng quyền khuynh triều đình.
Hắn ngồi sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, trước mặt là núi văn thư chất cao.
Nhưng hắn chẳng đọc nổi chữ nào.
Hắn chỉ lặng lẽ vuốt ve chiếc túi thơm cũ đã phai màu, các góc đều sờn rá/ch.
Đó là từ nhiều năm trước, một thiếu nữ mười sáu xuân xanh
Thức trắng mấy đêm liền
Tự tay thêu cho hắn.
Trên đó là hình khóm trúc xanh, đường kim mũi chỉ còn vụng về
Nhưng lại là món quà duy nhất hắn từng nhận được
Được dệt nên bằng cả tấm chân tình.
Hắn thả Bùi Diễn đi, lại còn mời danh y về chữa trị cho phụ thân Lục Cảnh Minh.
Cũng không đến quấy rầng Tống Sương Lạc nữa.
Hắn trở thành kẻ cô đ/ộc giữa chốn quan trường.
Địa vị đứng đầu bá quan, nhưng đêm đêm lại ngồi lẻ loi trong căn thư phòng lạnh lẽo trống trải
Giữ lấy ký ức về một người, cho đến tận bình minh.
Mười năm trước, hắn chín tuổi được cô ruột - tức nương thân của ta
"Tạ Hiện Lâm" giờ nhiễm gió lạnh, ho ra m/áu, chỉ e mùa đông này lại khó qua.
Nhưng so với nỗi đ/au vô tận trong lòng, những thống khổ thể x/á/c này có nghĩa lý gì.
Ho ra m/áu hắn cũng chẳng màng.
Trong kinh thành, ai nấy đều biết Tể tướng quyền thế ngập trời, th/ủ đo/ạn tàn đ/ộc, nhưng chưa từng thành thân.
Cũng chẳng có tri kỵ hồng nhan nào.
Có kẻ nói, trong lòng hắn giấu một người không thể với tới, kẻ ấy trở thành nỗi ám ảnh cả đời.
Lại một đêm tuyết nữa.
Tạ Hiện Lâm mở cửa sổ, nhìn những bông tuyết trắng xoá ngoài trời, y hệt ngày đông năm nào.
Chỉ có điều, dưới hiên đã chẳng còn bóng người ôm thang bà tử, ngóng đợi mỏi mòn.
Hắn từng là cả thế giới của nàng.
Giờ đây, nàng đã có cả thế giới trong tay.
Còn thế giới của hắn, chỉ còn lại cái tên trên đầu môi nhưng chẳng bao giờ gặp lại.
Sương Lạc, Sương Lạc...
Tuyết trắng phủ kín sông dài.
Đời hắn
Vĩnh viễn chẳng đợi được mùa xuân.