Tôi không hỏi tại sao không tìm thấy kẻ gây ra vụ t/ai n/ạn xe hơi đó, không hỏi tại sao hắn có thể nhanh chóng x/á/c định được vị trí của tôi, cũng chẳng thắc mắc vì sao hắn day dứt đến mức đêm ngày không ngủ được.
Tống Thời quả thực không phải người tốt, tất cả mọi người đều nói đúng, tôi phải mất nhiều năm như thế mới nhìn ra.
Tôi muốn đoạn tuyệt với hắn, nhưng hắn nhất quyết giữ tôi bên cạnh để chuộc lại món n/ợ lương tâm không thể ng/uôi ngoai.
Hắn ngày đêm ở bên tôi, trong khi Từ Mạn từng bước gặm nhấm công ty của hắn, giờ chỉ còn lại cái x/á/c không h/ồn.
Hắn lấy danh nghĩa tôi quyên góp rất nhiều tiền hương hỏa cho chùa chiền, đều tính làm phúc báo cho kiếp sau của tôi.
Cô gái nhà họ Lâm là đứa trẻ ngoan, tôi từng gọi điện cho cô ấy giữa đêm khuya, mở lời vẫn là câu quen thuộc: 'Cô bé à, Tống Thời không phải người tốt đâu!'
May thay cô ấy không giống tôi ngày trước, cô ấy chăm chú nghe lời tôi rồi nói: 'Chị Tiểu Anh à, chị nhớ giữ gìn sức khỏe.' Ngày hôm sau, cô ấy lên máy bay ra nước ngoài.
Công ty của Tống Thời không chịu nổi điều tra kỹ lưỡng, tôi lén liên lạc với Từ Mạn hỏi xem có thể tống hắn vào tù không, vài năm cũng được.
Từ Mạn cười hỏi đó có phải nguyện vọng của tôi không?
Tôi đáp phải, nhìn hắn khốn đốn tôi vui lắm.
Cô ấy nói: 'Được.'
Tôi bảo: 'A Mạn, chúng ta làm bạn tốt cả đời nhé.'
Cô ấy trầm mặc rất lâu mới đáp: 'Kiếp sau cũng thế.'
Tôi nghĩ, kiếp sau đừng gặp nữa, bạn bè như tôi, cả đời không gặp mới tốt.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi không ngớt, ý thức tôi dần mỏng manh, có người đang khóc bên cạnh, tiềm thức mách bảo đó là Tống Thời.
Nhưng tôi không muốn ngoảnh lại, bởi phía trước nơi ánh sáng, tôi thấy mẹ.
Bà vòng tay bố, gọi tên tôi: 'Tiểu Anh, lại đây mau!'
Tôi lẩm bẩm: 'Mẹ ơi... chờ con với...'
Chờ con cùng đi.
Mây trời thở dài lững lờ, người trần gian về nhà thôi.
Hậu ký 1
Cuối cùng tôi cũng trở về tuổi mười tám, mở cửa lao vào vòng tay mẹ.
Vòng tay ấm áp ấy, là hơi ấm nửa đời tôi khó với tới.
Tôi nói: 'Mẹ ơi, con về rồi, con không đi đâu cả.'
Mẹ cười véo má tôi, hỏi có phải tôi gặp á/c mộng không: 'Đi rửa tay rồi ăn cơm thôi!'
Bố tôi cầm tờ báo đóng cửa lại, chỉ vào mặt tôi cười: 'Úi chà, ngủ trưa mà mặt in hằn cả vết ngủ rồi này.'
'Ừ, giống mèo mun rồi.'
Hai người cùng cười, cả tôi cũng cười theo.
Tôi nói con thực sự nhớ bố mẹ, hãy để con ở lại đây.
Chỉ cần được ở nơi này, thế nào cũng được.
Hậu ký 2
Tôi hút xong điếu th/uốc trước m/ộ Chu Anh, mới dập tắt đầu lọc đứng dậy.
'Công ty Tống Thời không sạch sẽ, hôm nay bị tạm giam rồi.'
'Tính tổng cộng, chắc phải ngồi tù hơn chục năm.'
'Tiền của mày coi như trả xong, chúng ta vẫn làm bạn tốt.'
'Quán nướng ngày xưa tao đến rồi, hương vị đổi khác, không ngon lắm.'
'Tiểu Anh à, gặp được bố mẹ chưa?'
Mặt trời tàn trên bầu trời như vệt m/áu, cô gái trước mắt nở nụ cười rạng rỡ.
Tôi nghĩ, chắc là gặp rồi.
Thế là được.
Thế là được.