Ta với Thẩm Quý Nhân ở gần nhau, chỉ cần rẽ một khúc là tới, nhưng cũng không đến nỗi phải tăng độ thân thiết thế này chứ?
"Trẫm đi đây, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi!" Hoàng thượng vén chăn cho ta rồi rời đi.
Tỉnh dậy, ta ngồi trong cung tự hỏi: Sáng sớm hắn tính toán gì vậy? Không nũng nịu cùng Thẩm Quý Nhân lại đến đây thể hiện sự hiện diện làm chi?
Trân Châu bước tới chải tóc cho ta, vừa chải vừa nói: "Tối qua bệ hạ ngự tại cung nương, thấy nương nương ngủ say nên không cho tỳ nữ vào báo, cứ thế vào thẳng phòng."
Ta quay đầu nhìn Trân Châu đầy ngờ vực: "Chẳng phải tối qua hắn lật thẻ bài của Thẩm Quý Nhân sao?"
"Đúng là ngự giá tới đó, nhưng đêm khuya lại đột ngột rời đi." Đúng là Trân Châu, mạng lưới tin tức linh hoạt, luôn nắm tin tức tay trên.
Đến nơi rồi bỏ chạy? Gần mục tiêu lại sợ hãi? Hay là... bất lực?
Không thể nào, ta thấy Hoàng thượng vẫn rất hùng dũng mà. Hay gần đây nên bồi bổ cho hắn?
Trân Châu lại nói: "À, bệ hạ còn dùng một bát hoành thánh từ tiểu nhà bếp."
À thì ra dùng sức quá độ nên đói bụng, tới đây ăn khuya rồi tranh thủ ngủ nhờ.
"Trân Châu, ra kho nhỏ chọn mấy thứ bổ khí huyết gửi cho Thẩm Quý Nhân." Ta ra lệnh. Mối tình đầu của Hoàng thượng, ta sẽ bảo vệ!
Sáng nay các cung đều phải tới yết kiến Hoàng hậu. Ta gọi cung nữ khác vào trang điểm, đừng để mất thể diện trước mặt người.
Hoàng hậu ngồi uy nghiêm trên chủ vị. Chúng ta hành lễ xong liền được ban tọa.
"Hôm nay triệu tập các vị cũng không có việc gì trọng yếu. Một là để làm quen gương mặt mới các cung." Hoàng hậu đưa mắt quét qua đám người.
"Hai là dạy quy củ. Thật to gan dám dùng hương mê tình với Hoàng thượng, chán sống rồi sao?" Tiếng quát của Hoàng hậu khiến ta - người ngồi gần nhất - gi/ật nảy mình.
Thật náo nhiệt! Dám cưỡng ép hoàng đế, đúng là tin gi/ật gân.
Ta ngước nhìn các tần phi, muốn xem kẻ nào dám làm chuyện này. Nhưng Hoàng hậu lại tuyên bố: "Lý Quý Nhân thất đức, đã tống vào lãnh cung. Mong các vị lấy đó làm gương."
Chán thật, chẳng còn kịch hay để xem.
Hoàng hậu nói thêm vài câu rồi cho lui, chỉ giữ ta lại hàn huyên đôi lời.
Hoàng hậu nhắc nhở: "Phong thủy cung ngươi tốt thật. Một lát nữa sẽ có tin - Thẩm Quý Nhân thừa ân lần đầu đã được tấn phong."
Ta mỉm cười: "Là do Hoàng thượng sủng ái."
"Vận may của nàng ấy thật tốt. Hoàng gia vốn bạc tình, được sủng ái dù chỉ thoáng qua cũng hiếm lắm." Hoàng hậu khẽ thở dài.
Sau đó, hai người bàn thêm chút việc vặt rồi chia tay.
5
Thẩm Tần thật có phúc, cuối năm phát hiện đã mang th/ai - đứa con đầu lòng của Hoàng thượng.
Kể cũng lạ, Hoàng thượng ân sủng không ít phi tần nhưng hiếm kẻ có mang.
Chuyện này ta không dám hỏi Hoàng thượng, chỉ tự suy đoán. Cuối cùng Hoàng hậu vô tình nhắc tới.
Hoàng hậu bảo trong hương trầm các cung đều có thành phần tránh th/ai. Hiện tại Hoàng thượng cơ nghiệp chưa vững, tự nhiên phải đề phòng.
Loại hương gì vậy? Sao ta không có? Lại vì tính cách "an bần lạc đạo" nên không được chia phần chăng?
Hoàng hậu vốn muốn nhắc nhở: "Ngươi vốn khó có th/ai, thứ này hại người, đừng dùng lâu." Không ngờ trong cung ta căn bản chẳng có.
"Dù sao không có vẫn tốt, ngươi vẫn còn cơ hội." Hoàng hậu nắm tay ta an ủi.
Ta gật đầu, lại dùng chút điểm tâm trong cung Hoàng hậu rồi mới về.
Dạo này Hoàng thượng ít tới đây, đang mải mê với Thẩm Tần. Ta cả ngày nhàn rỗi.
Ăn xong ngủ, ngủ dậy ăn, người đẫy đà hẳn.
M/ập thì m/ập, mùa đông m/ập chút mới chống rét. Ta vốn không bận tâm, mãi tới khi Nội vụ phủ tới đo áo mới phát hiện dị thường.
"Nương nương, nên tuyên thái y tới xem." Cô Thượng y cụ khéo léo nhắc nhở.
Trân Châu như chợt hiểu ra, vội vàng tuyên thái y tới bắt mạch.
"Chúc mừng nương nương, nương nương đã có long tự." Thái y chúc mừng.
Hoàng thượng lâu ngày không tới cũng xuất hiện. Vẻ vui mừng của hắn không giả tạo, tay xoa bụng tròn của ta, mắt sáng long lanh.
Thái y nói th/ai kỳ của ta lớn hơn Thẩm Tần. Vì không có phản ứng th/ai nghén nên phát hiện muộn. Hàm ý rằng đứa trong bụng ta mới chính là hoàng trưởng tử.
Hoàng hậu nghe tin cũng tới chúc mừng, ban nhiều bảo vật, dặn dò kỹ lưỡng phải giữ gìn an th/ai.
"Ngươi yên tâm, mấy kẻ bất an phận nhất trong cung ta đã răn dạy rồi, sẽ không có ngoại lệ." Hoàng hậu nheo mắt cười, bao năm nay lần đầu thật lòng mỉm cười.
Ta vốn ẩn cư, giờ càng thêm cẩn trọng. Mẫu thân nghe tin cũng vào cung thăm.
"Tốt lắm! Mọi việc phải cẩn thận. Sau khi sinh hoàng trưởng tử, địa vị ngươi tự khắc tăng cao, cha cùng huynh trưởng cũng được nhờ." Mẫu thân cười nói.
Ta chợt nhớ phụ thân từng nói: "Được thiên tử để mắt là phúc phận của con." Nhưng hóa ra thứ phúc phận này rõ ràng là của cha và huynh trưởng.
Biết làm sao? Cha mẹ sinh thành dưỡng dục, ân tình này dù không muốn ta cũng phải báo đáp.