**Chương 1: Chị Đây Không Làm Nữ Phụ Bi Thảm!**

1.

"Thẩm Nhược Đình, mày không lăn ra đây xin lỗi Giai Hảo ngay à?"

Tiếng đ/ập cửa rầm rập khiến tôi choàng tỉnh. Bên ngoài, anh hai Thẩm Trường Lâm đang gào thét:

"Không ngờ mày lại hèn hạ thế! Được hưởng giàu sang suốt 19 năm, còn gì không vừa ý? Mày dám làm bẩn váy Giai Hảo, lại ăn tr/ộm đồ trang sức của cô ấy! Hôm nay là đại lễ nhận con về, tất cả đổ bể vì mày! Sao mày đ/ộc á/c thế hả?"

Tôi nhìn gương mặt non nớt trong gương, bàng hoàng nhận ra mình đã sống lại!

2.

Tôi từng là con gái đ/ộc nhất của tập đoàn Thẩm gia, được nuông chiều từ nhỏ. Năm 19 tuổi, sự thật phơi bày - tôi chỉ là thiên kếch bị đổi nhầm!

Tôi cảm thấy tội lỗi, định ra đi tay trắng. Nhưng Thẩm Giai Hảo - thiên kim thật sự - không buông tha. Cô ta liên tục h/ãm h/ại tôi, cả nhà đều vô cớ đứng về phía cô!

Kinh khủng nhất là khi tôi c/ứu được thiếu gia giới thượng lưu. Tôi nhận chiếc đồng hồ làm tin, thiếu gia muốn đính ước. Thế mà Giai Hảo bỗng khóc lóc: "Chị ăn cắp đồng hồ của em, cư/ớp công c/ứu người!"

Cái màn kịch quái gở ấy khiến mọi người tin theo, kể cả gã thiếu gia tôi từng c/ứu!

Rồi đến cảnh trớ trêu hơn - hiến thận! Hai người anh Thẩm gia nhìn tôi như ban ơn:

"Giai Hảo suy thận. Mày phù hợp. Hiến một quả đi!"

"Coi như trả ơn Thẩm gia 19 năm nuôi dưỡng!"

Tôi bỏ chạy, định báo cảnh sát thì bị đẩy xuống cầu thang!

Trong vũng m/áu, tôi thấy Giai Hảo cười lạnh:

"Tao giả bệ/nh thôi! Chúng ta đang ở trong sách - mày là nữ phụ bi thảm. Khi tao - thiên kim thật - trở về, chính là lúc mày xuống địa ngục!"

"Thế giới này chỉ cần tao sướng là đủ!"

Hai anh tôi chạy tới. Tôi gượng kêu c/ứu: "Giai Hảo đẩy em!"

Giai Hảo khóc nức nở: "Chị tự ngã mà đổ vạ cho em!"

Họ ôm cô ta âu yếm: "Con không sao chứ?"

Mặc kệ tôi đang thoi thóp.

3.

Tôi tỉnh lại.

Lần này, tôi không còn mơ hồ!

Cái gọi là "ý thức thế giới", "nữ chính nữ phụ" - cút xéo hết!

Tôi mở cửa. Thẩm Trường Lâm xông vào định t/át tôi.

Nhưng *bụp* - tôi tặng anh một cái t/át nảy lửa trước!

Cả đám há hốc.

Tôi cười ngọt: "Anh hai đứng gần thế, em gi/ật mình tay run thôi! Có đ/au không?"

Thẩm Trường Đình mặt đỏ như gà chọi: "Mày phản nghịch!"

Ngày trước, tôi đã khóc.

Giờ thì không.

**Chương 2: Trọng Sinh - Chị Đây Tự Mở Đường Sống!**

4.

Tôi xoay người nhìn Thẩm Giai Hảo đang giả bộ khóc, cùng bà Vương quỳ gối.

"Xin lỗi nhé, nhưng..."

Tôi gi/ật phăng chiếc váy trên tay Giai Hảo, x/é toạc:

"Váy này vốn là của tôi! Đồ trang sức? Tôi đâu cần thứ cô m/ua bằng thẻ phụ của Thẩm gia!"

Cả nhà choáng váng.

Tôi quẳng túi đồ xuống:

"Từ nay, tôi không liên quan gì đến Thẩm gia!"

Mẹ nuôi hét lên: "Mày nỡ bỏ đi sau 19 năm ân tình?"

Tôi cười gằn:

"Ân tình ư? Tôi sẽ trả bằng... cách sống thật tốt!"

5.

Tôi đến ngôi nhà nhỏ trên núi ông nội để lại - một quán cơm bình dân.

Nhưng kỳ lạ thay, căn phòng kho đầy đồ cổ!

Một bà lão áo gấm từ cổng dịch chuyển bước ra, nhấp ly trà sữa tôi vừa pha:

"Ngọt thơm hơn ngự trà!"

Bà đặt xuống bình gốm hoa lam thời Minh: "Ta thưởng cho con!"

Rồi một tráng sĩ ăn lẩu cay nóng lè lưỡi:

"Vị lạ mà ngon! Ta phong ngươi làm quận chúa!"

Chàng trai áo tía nếm bánh tiramisu thì thào:

"Ta nguyện làm rể..."

Tôi bỗng thành đại gia giới cổ vật!

Còn Thẩm gia?

Họ đang quỳ trước cửa quán tôi.

Tôi nhếch mép:

"Xin lỗi, trong từ điển của chị không có hai chữ 'tha thứ'!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Tin Đồn Thầm Mến Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 21
Về quê ăn Tết, tôi phát điên vì bị hàng xóm truy hỏi chuyện cưới gả. Tôi viện cớ đã có người trong lòng, không muốn qua loa tạm bợ. Dì Trương vẫn ra vẻ phải điều tra đến cùng: “Nhà ai thế? Để dì đi nói giúp con một tiếng!” Tôi vừa nhai hạt dưa, vừa thản nhiên nhả ra ba chữ. Nói xong, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Dì Trương lập tức câm nín. Không vì gì khác. Bởi cái tên tôi vừa nói chính là con trai dì. Vài hôm sau, con trai dì Trương đứng ngoài cửa sổ phòng tôi. Anh thản nhiên thẳng thắn: “Anh nghe nói... em là vợ sắp cưới của anh à?” Tôi bật dậy từ trên giường, hét lên: “Em bái phục dì rồi đấy! Cái gì mẹ anh cũng dám kể cho anh nghe thế?!”
148.5 K
10 Mềm mại như vậy Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm