Cuối cùng, anh ấy đã không bước vào. Anh chỉ đứng trước cửa gần một tiếng đồng hồ rồi lặng lẽ rời đi. Như thế đã đủ rồi.

Anh đã đến điểm hẹn. Điều này chứng tỏ 'Sabrina' trong lòng anh đã vượt qua cả lý trí lẫn nỗi sợ hãi. Đồng thời khẳng định 'Vườn Địa Đàng' là vùng cấm địa với anh - nơi chứa đầy ký ức và bí mật mà anh không dám dễ dàng đặt chân tới.

Kế hoạch của tôi đang tiến triển hoàn hảo.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi chẳng chút vui mừng chiến thắng.

Trái lại, chỉ có một nỗi trống rỗng mênh mông.

Và cả thứ gh/en t/uông bệ/nh hoạn đáng nguyền rủa ấy.

Qua ống nhòm, tôi thấy anh đứng đó như bức tượng cô đ/ộc đang chờ đợi điều gì. Tôi biết anh không chờ tôi - Lâm Vị.

Anh đang chờ cô gái do chính tôi tạo ra - Sabrina trong chiếc váy đỏ, chân trần, nửa lửa nửa nước.

Vì một ảo ảnh, anh lái xe tới ngoại ô lúc nửa đêm.

Còn tôi - kẻ sáng tạo ra ảo ảnh - chỉ có thể lén lút rình xem như tên tr/ộm.

Thật nực cười làm sao.

Tôi gh/en với chính nhân vật do mình tạo ra, gh/en vì cô ta có được thứ tình yêu đi/ên cuồ/ng, bất chấp hiểm nguy của một người đàn ông. Dù đó là thứ tình yêu bệ/nh hoạn, nguy hiểm, méo mó.

Nhưng nó... đủ mãnh liệt.

Mãnh liệt tới mức có thể th/iêu rụi mọi thứ.

Về nhà, tôi mở lại những cuốn sổ tay của cha. Bên cạnh trang ghi 'Vườn Địa Đàng' có hình phác thảo con bướm và dòng chữ nhỏ: 'Hiệu ứng bướm mất kiểm soát, tiếng vọng bắt đầu có ý thức tự chủ.'

Tiếng vọng? Lại một từ khóa mới.

Phải chăng nghiên c/ứu năm xưa của cha đã tạo ra thứ gì đó...? Và Sabrina không chỉ là biệt danh?

Hôm sau tới phòng khám, bầu không khí trở nên ngột ngạt chưa từng thấy.

Thẩm Diệc Trăn trông như thức trắng đêm, quầng thâm nặng nề dưới mắt, cặp kính gọng vàng cũng không che nổi đôi mắt đỏ ngầu.

'Cô ấy không đến.' Giọng anh khàn đặc khi mở lời.

'Có lẽ... cô ấy sợ.' Tôi thì thào.

'Không.' Anh lắc đầu, ánh mắt ghim ch/ặt vào tôi, 'Cô ấy không sợ. Cô ấy nghĩ tôi chưa đủ tư cách.'

'Sao cơ?'

'Nơi đó... là cấm địa.' Anh nói chậm rãi, '"Thợ săn giấc mơ" có thể đưa cô ấy vào, còn tôi thì không. Trong lòng cô ấy, tôi đã thua rồi, phải không?'

Anh không hỏi tôi, anh đang tự đ/ộc thoại.

Tinh thần anh đang trên bờ vực sụp đổ. Anh đã hoàn toàn chìm đắm trong 'mối qu/an h/ệ tay ba' do chính mình tưởng tượng ra, và đang đ/au khổ vì 'thất bại' của bản thân.

'Lâm Vị.' Anh đột ngột gọi tên tôi bằng giọng trang nghiêm.

'Em có muốn... thoát khỏi cô ấy không?'

Tôi sững người. Tôi tưởng anh sẽ tiếp tục đắm chìm, nào ngờ anh đột nhiên đề xuất phương án 'điều trị'.

'Dĩ nhiên là có.' Tôi lập tức đáp.

'Tốt.' Anh gật đầu, ánh mắt lóe lên quyết tâm khó hiểu, 'Vậy chúng ta sẽ thử nghiệm... táo bạo hơn. Một thử nghiệm... có thể tách cô ấy và 'thợ săn giấc mơ' ra khỏi thể x/á/c em.'

'Thử nghiệm gì vậy?' Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.

'Thôi miên.' Hai chữ buông ra từ miệng anh.

'Tôi sẽ thôi miên sâu cho em. Trong tiềm thức của em, tìm ra Sabrina, rồi... trò chuyện với cô ấy. Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của 'thợ săn giấc mơ' trước mặt cô ấy.

Để cô ấy biết rõ ai mới là người thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.'

Đầu óc tôi trống rỗng.

Thôi miên?

Đây là bước không hề nằm trong kế hoạch của tôi.

Một khi bị thôi miên sâu, ý thức tôi sẽ mất kiểm soát. Vỏ bọc, bí mật, tất cả mọi thứ của tôi đều có thể bị phơi bày dưới sự dẫn dắt của anh.

Đây là cái bẫy anh giăng ra.

Một cái bẫy phản khách vi chủ, muốn hoàn toàn kh/ống ch/ế tôi.

Tôi nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm không còn vẻ ôn hòa của bác sĩ, chỉ ánh lên sự cuồ/ng nhiệt của thợ săn khi nhìn thấy con mồi.

Tôi biết mình không thể từ chối.

Từ chối đồng nghĩa với thừa nhận tôi đang nói dối.

Tôi chỉ có thể bước vào cái bẫy mới do anh chuẩn bị sẵn.

7

Người tình không tồn tại đã có khuôn mặt

Tôi nằm trên ghế thôi miên, ánh đèn phòng khám được điều chỉnh tối om, chỉ còn đèn bàn tỏa thứ ánh sáng vàng vọt. Trong không khí phảng phất mùi hương trấn an tinh thần.

Thẩm Diệc Trăn ngồi cạnh tôi, giọng nói qua chiếc micro nhỏ vang lên bên tai. Trầm ấm, đều đều, mang theo sức dẫn dụ không thể kháng cự.

'Lâm Vị, thả lỏng đi... cảm nhận hơi thở của em... cơ thể em đang trở nên nặng nề... mí mắt cũng dần trĩu xuống...'

Tôi không kháng cự. Tôi biết bất kỳ sự chống đối nào đều sẽ bị anh phát hiện. Tôi phải giả vờ mình đã bị thôi miên. Điều này đòi hỏi ý chí và khả năng diễn xuất cực cao. Tôi phải vừa duy trì tỉnh táo, vừa khiến cơ thể biểu hiện mọi đặc trưng sinh lý của trạng thái bị thôi miên.

Rất khó, nhưng không phải không thể.

'Tốt lắm, giờ chúng ta đang ở một hành lang dài,' giọng anh như con rắn luồn vào ý thức tôi, 'Hai bên hành lang có rất nhiều cánh cửa. Chúng ta cần tìm cánh cửa thuộc về Sabrina. Nói cho tôi biết em thấy gì?'

Tôi nhắm mắt, bắt đầu 'diễn'.

'Em... em thấy một cánh cửa màu đỏ.' Tôi dùng giọng mơ màng của kẻ mộng du.

'Rất tốt, chúng ta tiến lại gần nó. Trên cửa có gì?'

'Trên cửa... có một con bướm đen.' Tôi đưa yếu tố từ sổ tay của cha vào câu chuyện.

'Mở nó ra, Lâm Vị. Đừng sợ, tôi ở đây.'

Tôi 'mở' cánh cửa đó.

Tiếp theo là phần cốt lõi của liệu pháp thôi miên này. Anh sẽ trò chuyện với Sabrina trong 'tiềm thức' của tôi. Còn tôi, phải dùng giọng điệu của Sabrina để trả lời mọi câu hỏi của anh.

'Sabrina?' Giọng Thẩm Diệc Trăn trở nên dịu dàng khác thường.

Tôi không trả lời ngay. Tôi khiến hơi thở mình trở nên gấp gáp hơn, giọng nói chuyển từ sự yếu ớt của Lâm Vị sang thứ âm sắc quyến rũ và khàn khàn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm