Bước Lên Mây Xanh

Chương 5

07/12/2025 14:39

Vinh Ninh quận chúa lại quất một roj nữa: "Nếu ta phát hiện ngươi dám tố cáo ta, ta sẽ x/é x/á/c ngươi thành vạn mảnh!"

Nàng tức gi/ận quay đầu lại, nhưng ta đã kịp ôm Vân Nương vào lòng.

Nàng đỏ mắt cầm roj quất mạnh về phía chúng ta.

Ta dùng lưng đỡ từng ngọn roj, Vân Nương đ/au lòng nghẹn ngào.

"Đủ rồi!"

Nàng liều mạng thoát khỏi vòng tay ta, lao ra đỡ sau lưng ta. Bụng nàng đỡ trọn ngọn roj đ/au điếng.

"Đau quá..."

M/áu chảy lênh láng dưới thân Vân Nương. Vinh Ninh quận chúa hoảng hốt vứt roj ngựa bỏ chạy.

Vân Nương nằm trên giường, hơi thở như tơ mành.

Lòng ta dần thắt lại.

Dù biết đứa bé này không giữ được, nhưng thấy Vân Nương như thế, trong lòng vẫn quặn đ/au.

Giá như nàng không sinh nhầm cửa...

Ta đâu phải mưu tính chuyện này, để nàng chịu khổ sở.

Từng chậu m/áu được khiêng ra.

Ta sốt ruột như lửa đ/ốt, cầu mong đứa bé mau rời đi, đừng hành hạ Vân Nương nữa.

Nhưng lão m/a ma bên cạnh Vinh Ninh đã dẫn thái y tới.

Ta không tiện ngăn cản, chỉ biết khấn vái trời xanh mong đứa bé đừng quá kiên cường.

Nhưng trời không chiều lòng người.

"M/áu cầm lại rồi!"

Tiếng hô vui mừng của tỳ nữ vang lên, đứa bé đã được giữ lại.

Lòng ta bực bội, nhưng buộc phải giả vờ mừng rỡ như tìm lại của quý.

Sao thứ này lại bám chắc thế?

Đồ vô dụng, đến việc nhỏ cũng không xong!

7

Ân thưởng từ cung điện tuôn về như nước.

Thái hậu muốn dùng tiền bạc dập tắt cơn gi/ận của ta.

Vinh Ninh quận chúa lại được gọi vào cung với lý do thái hậu nhớ thương.

Nỗi uất ức trong ta không chỗ tiêu tan.

Nhưng chưa đầy mấy ngày, thái hậu đã truyền khẩu dụ:

"Vinh Ninh gần đây thể trạng bất ổn, tâm tính thất thường. Kinh viện thủ chẩn đoán, đã có th/ai gần một tháng. Mong khanh hết lòng chăm sóc, mẹ tròn con vuông."

Lão m/a ma của Vinh Ninh quận chúa truyền xong lời, liếc ta một cái đầy ẩn ý.

Khoan đã? Vinh Ninh có th/ai?

Đúng là vừa đói đã có cơm.

Đứa bé tới đúng lúc quá.

Có lẽ, nhất tiễn hạ song điêu cũng không khó.

Ta chìm đắm trong phấn khích, mặc kệ ánh mắt dị thường của người trong phủ.

Dù gì, ngựa phu cũng không phải một hai lần ra thẳng từ phòng Vinh Ninh quận chúa.

Người thân tín của nàng biết, gia nhâm trong phủ đều biết, duy chỉ Vinh Ninh quận chúa là không hay.

Ai bảo trước kia nàng d/âm lo/ạn vô độ, giờ như thế cũng chẳng ai nghĩ do ta chủ mưu.

Nàng thích của mới, chuộng thứ không với tới.

Chính vì dò la kỹ những điều này, ta mới cố tình sai người rình trước phủ quận chúa, nhặt về kẻ ngựa phu nằm thoi thóp ngoài phố.

Hắn tự nguyện cả đấy.

Hắn cũng khôn ngoan, chưa từng trái lời ta.

Cũng chưa để Vinh Ninh nhận ra không phải ta.

Ta định cho hắn một số tiền, bảo hắn tránh xa kinh thành an phận.

Nhưng hắn tự tay dập tắt chút thiện tâm hiếm hoi của ta.

Khi biết Vinh Ninh có th/ai, hắn dám mơ được ở lại cùng con lớn lên.

Ánh mắt hắn đầy lưu luyến, nhắc đến Vinh Ninh bỗng hết h/ận th/ù xưa, xen chút ái m/ộ.

Ta thường thấy đôi mắt đầy yêu thương của Vân Nương.

Ta không thể nhầm lẫn.

Hắn đã biến h/ận thành yêu, lại say mê Vinh Ninh.

Chẳng trách bị Vinh Ninh vứt bỏ.

Đồ chơi mà dám mơ vị trí chính thất.

Thật nực cười.

Khi ta cười nhận lời, hắn kích động quỳ xuống dập đầu liên tục.

"Đại nhân! Ngài chính là ân nhân tái sinh của tiểu nhân!"

Ta sơ ý quên mất lòng người vốn tham lam.

May chưa gây đại họa, còn kịp xử lý hắn.

Hành động này của hắn lại cho ta sắp đặt tốt hơn.

Ta muốn hắn ch*t ngay tay Vinh Ninh.

Vinh Ninh mới mang th/ai một tháng, th/ai còn chưa ổn định.

Thái hậu bảo ta giữ con cho Vinh Ninh, nhưng nếu chính nàng tự làm rơi đứa bé thì sao?

Lấy cớ gì mà trách ta?

8

Có th/ai, Vinh Ninh trở nên kiêu ngạo.

Nàng xoa bụng chưa lộ đến trước mặt Vân Nương châm chọc.

Vân Nương không gi/ận, ngược lại chiều chuộng nàng mọi điều.

Vinh Ninh thấy vô vị, bắt đầu giả vờ "đ/au bụng" để gọi ta sang.

Nhưng ta làm ngơ, lão m/a ma lại mang lời cảnh cáo của thái hậu đến u/y hi*p.

Ta đành miễn cưỡng đi theo.

Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt ấy, Vinh Ninh không nhịn được níu tay ta đặt lên bụng nàng.

Nhưng ta thấy gh/ê t/ởm, gi/ật tay lại.

Vinh Ninh đi/ên tiết, tóc tai bù xù, ôm bụng thở gấp từng hồi.

"Đứa con trong bụng con đĩ kia ngươi thương thế! Ta từng thấy ngươi áp tai vào bụng nó nói chuyện với đồ tạp chủng! Còn con ta thì lại như thế này!

"Biết đâu trong bụng nó chẳng phải giống nhà ngươi!"

Ta tức gi/ận t/át mạnh một cái rồi đạp cửa bỏ đi.

Mặc Vinh Ninh khóc lóc thảm thiết sau lưng, chẳng ai dám ngăn ta.

Trong lòng ta đếm thời gian, chờ màn kịch chính bắt đầu.

Nửa đêm, bên ngoài vẳng tiếng động như thú gầm.

Vân Nương ngồi dậy bối rối: "Nàng đã có th/ai, sao còn...?"

Ta vỗ về Vân Nương, nhưng trong lòng rõ như ban ngày.

Chính ta đã tạo cơ hội cho tên ngựa phu.

Ta bảo hắn, không chỉ cho hắn nuôi con lớn, ta còn sẵn lòng trả lại vị trí phò mã của Vinh Ninh quận chúa.

Chỉ cần hắn để chuyện với Vinh Ninh quận chúa lộ thiên.

Hắn dù do dự, nhưng đã nhận tiền và nghe theo kế của ta.

Lập tức lén đến lầu xanh m/ua th/uốc mê hoặc mạnh nhất.

Hắn bỏ th/uốc vào an th/ai dược của Vinh Ninh.

Sau khi ta cãi nhau lớn với Vinh Ninh, hắn lợi dụng lúc nàng sơ ý, từ thư phòng chui vào phòng ngủ.

Ta tận mắt thấy hắn trốn kỹ rồi mới đạp cửa rời đi.

Ta yên tâm ôm Vân Nương chìm vào giấc.

Tên ngựa phu không biết, ta còn cho thêm một vị th/uốc - thứ th/uốc kích dục gia súc lấy từ phòng hắn.

Tính cách Vinh Ninh quận chúa, gặp chuyện này tất sẽ gi*t người ngay để bịt đầu mối.

Sáng hôm sau nghe tiếng thét, ta vội chạy tới không kịp khoác áo ngoài.

Vinh Ninh quận chúa toàn thân đẫm m/áu, nàng tuyệt vọng nhìn ta, ánh mắt ngập tràn lời c/ầu x/in giải thích.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm