Cô ấy cũng nhận ra tôi, bước xuyên qua đám đông tiến lại gần:
- Chị Duy, chị cũng tham gia cuộc thi ạ? Thật vinh hạnh khi được làm đối thủ của chị.
- Chỉ là báo cáo của em được anh Duy Bạch sửa trực tiếp, anh ấy bảo giải Vàng chắc chắn trong tay rồi...
Thấy tôi vẫn bình thản, không động lòng.
Chu Duy Duy bước thêm một bước, áp sát tai tôi cố ý kéo dài giọng:
- Tô Vũ, em nói thật nhé, giải Vàng cuộc thi sáng tạo lớn và Giang Duy Bạch, em nhất định sẽ có cả hai!
Đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn, tôi thẳng thừng hất vai cô ta:
- Nhặt kẹo cao su người khác nhả ra mà nhai tiếp, sao, cô thích đồ thừa đến thế ư?
- Tham lam quá sẽ nghẹn họng đấy, Chu Duy Duy, đừng để tự mình chuốc họa vào thân.
- Chị!!!
Chu Duy Duy tức gi/ận đến đỏ mặt, lỗ mũi phập phồng.
Tôi chẳng thèm để ý, bước thẳng lên sân khấu thi đấu.
Suốt nửa tiếng thuyết trình, tôi dồn hết tâm sức, gần như kiệt quệ toàn thân.
Nhưng nhìn nụ cười của giảng viên hướng dẫn dưới khán đài, tôi biết mình đã thành công.
Khi cuộc thi kết thúc, đến giây phút công bố giải thưởng căng thẳng.
Tôi ngồi dưới khán đài, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực.
- Tiếp theo, xin chúc mừng người giành giải Vàng cuộc thi sáng tạo lớn lần này - Chu Duy Duy!
Tiếng vỗ tay vang dội khiến tôi như rơi vào hầm băng.
Tại sao lại thế này?
Tôi chạy vào hậu trường, giảng viên hướng dẫn thông báo đầy tiếc nuối:
- Tô Vũ, đáng lẽ giải Vàng thuộc về em.
- Nhưng tập đoàn Giang là cổ đông lớn của cuộc thi, họ yêu cầu trao giải Vàng cho Chu Duy Duy...
Tôi chợt hiểu ra tất cả.
Vừa cầm túi xách định đi tìm Giang Duy Bạch đối chất thì gặp anh ta đang ôm bó hoa đứng trước cửa.
5
Nhìn thấy tôi, anh vừa mừng vừa ngạc nhiên:
- Tô Tô, sao em cũng ở đây?
Tôi bỏ qua mọi lời vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
- Giang Duy Bạch, sao anh dám chà đạp nỗ lực người khác, trao giải Vàng đáng lẽ thuộc về em cho Chu Duy Duy?
Anh ta nhanh trí hiểu ngay tình huống:
- Xin lỗi Tô Tô, anh không biết em cũng dự thi.
- Nhưng chính vì là bạn trai em, anh mới phải nhường giải Vàng cho Duy Duy.
- Nhưng giải Vàng chỉ có một, anh dùng qu/an h/ệ cho cô ta thì em còn gì nữa!
Nghe tiếng gào thét của tôi, Giang Duy Bạch bực bội xoa thái dương, như thể tôi đang làm phiền anh:
- Tô Vũ, em đã có quá nhiều thứ, không thiếu giải Vàng này. Nhưng Duy Duy khác em, nhà cô ấy nghèo lại không có hậu thuẫn, cần giải thưởng này hơn em.
- Hơn nữa nếu thua cô ấy mất tất cả, còn em thua vẫn còn anh đây...
Nước mắt trào ra, tôi lùi lại tránh vòng tay định ôm của anh:
- Giang Duy Bạch, anh thật khiến tôi buồn nôn.
Bỏ đi, Giang Duy Bạch không đuổi theo.
Anh đứng trước cửa, trao bó hướng dương cho Chu Duy Duy đang thắng cả danh lẫn lợi.
Không có giải Vàng, tôi phải tham gia các cuộc thi khác để làm đẹp hồ sơ.
Mãi gần kỳ thi cuối kỳ, tôi mới nhận được suất đi trao đổi sinh.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi thu xếp đi hủy hồ sơ học lái xe.
Không ngờ vừa đến trường lái, trời đổ cơn mưa như trút nước.
Đang định lấy túi che đầu chạy về thì chiếc xe hồng quen thuộc phanh gấp trước mặt - Giang Duy Bạch.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Chu Duy Duy:
- Chị Tô, mưa to thế này vẫn đi thi lái xe ạ?
Giang Duy Bạch như quên hết mâu thuẫn trước đó, gọi với theo:
- Lên xe mau! Để bị cảm đừng bắt anh mang th/uốc cho em đấy!
Trước khi Chu Duy Duy xuất hiện, Giang Duy Bạch chiều tôi mọi thứ.
Th/uốc hạ sốt lúc 2h sáng.
Bữa sáng suốt ba năm cấp ba.
Những ngày mưa cõng tôi để giày không dính nước.
...
Những kỷ niệm ngọt ngào ấy khiến tôi tự tô vẽ hình ảnh anh thành ánh hào quang.
Giờ phút này tôi chợt tỉnh ngộ:
Tình yêu là dòng chảy, không phải điều vĩnh cửu.
Thấy tôi không động tĩnh, Giang Duy Bạch tưởng tôi còn gi/ận:
- Tô Tô, thôi gi/ận anh nhé? Anh sẽ đưa em tập lái khi trời tạnh.
- Hoặc em muốn đi đâu, anh chở...
Chu Duy Duy cũng nói theo:
- Đúng rồi chị, em vụng về thế mà anh Duy Bạch vẫn dạy được.
- Để anh ấy dạy chị, đảm bảo thi đâu đậu đó.
Nghe hai người đối đáp, tôi bỗng thấy vô cùng mệt mỏi.
- Không cần đâu, Giang Duy Bạch.
- Ở Hồng Kông người ta lái xe vô-lăng bên phải, bằng lái của em không phiền anh lo nữa.
Anh ta bật cười như nghe chuyện đùa:
- Tô Vũ, nghe đồn em đi Hồng Kông du học, đừng bảo thật nhé?
Tôi gật đầu:
- Sao? Có vấn đề gì à?
- Từ nhỏ đến lớn em chưa từng rời anh, sẵn sàng học trường tồi để theo anh cùng đại học. Anh không tin em dám đi Hồng Kông một mình.
Đến giờ phút này, Giang Duy Bạch vẫn nghĩ tôi đang gi/ận dỗi.
Tôi không đáp, quay người lao vào cơn mưa tầm tã.
Ngày sang Hồng Kông đã định.
Trời tạnh mưa, tôi nhờ tài xế đưa đến nhà Giang Duy Bạch để dứt khoát.
Hai nhà thân thiết, tôi và anh bằng tuổi lại thân từ nhỏ, có khi chơi quên cả về nhà.
Cô Giang còn chuẩn bị riêng cho tôi một phòng ngủ trong nhà họ Giang.
Vì cãi vã suốt thời gian qua, tôi đã lâu không đến.
Mở cửa, phòng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, chắc có người dọn dẹp thường xuyên.
Kiểm kê xong, tôi thu dồn đồ đạc cá nhân, nhờ tài xế chở về nhà.
6
Dọn xong, còn lại một chiếc hộp trong góc.
Bên trong chứa đầy quà Giang Duy Bạch tặng tôi - nhẫn kim cương hồng, túi hàng hiệu giới hạn, những lá thư xin lỗi viết tay mỗi khi chúng tôi cãi nhau...