Nếu không muốn buông xuôi, trong thái hậu cung cũng có vài tử sĩ có thể giúp mọi người "tu sửa" cái đầu.

Còn cha ta - không biết từ đâu chui ra - đang hùng h/ồn viết thảo:

【Tể tướng già cả không biết x/ấu hổ, ngày càng ngang ngược, âm thầm nuôi dưỡng tâm tư phản nghịch, dám mưu đồ gi*t vua cư/ớp ngôi. May thay tân đế cùng Vũ phi thông minh quyết đoán, mưu lược sâu xa, cuối cùng đã phá tan âm mưu gian tà. Đây chính là trời phù hộ Đại Chu ta, điềm báo quốc thọ trường tồn!】

Cha ta vừa đọc xong, cả triều văn võ bá quan đã quỳ rạp dưới sân, đồng thanh hô "Bệ hạ thánh minh".

Duy chỉ có Lê Thanh từ nhà bếp nhỏ chui ra, ngơ ngác hỏi:

"Nương nương, sao đột nhiên xuất hiện nhiều người thế này?"

"Dưa chuột muối mới chắc chắn không đủ ăn đâu!"

Chỉ một đêm, triều đình đã hoàn toàn đổi chủ.

Bùi Ngật phất tay, để Ngụy Mãn dẫn cấm quân tuần tra kinh thành ngày đêm.

Có lẽ bá quan nhận ra không phục tùng sẽ bị đ/á/nh, nên đổi phe cực kỳ nhanh chóng.

Triều đình yên ổn, thái hậu cho ra mắt tác phẩm mới: "Bệ hạ, di đảng tiền triều của ngài đã bị trừng trị".

Khi tể tướng bị đóng đinh trên cây cột nh/ục nh/ã, ta hỏi Bùi Ngật câu chạm tới tâm can:

"Thế ra bệ hạ nói thái hậu là trợ thủ đắc lực là ý này?"

"Dùng tiểu thuyết bình dân dễ hiểu để cáo tri thiên hạ?"

Bùi Ngật không ngẩng mặt, đáp:

"Không hoàn toàn thế."

"Quan trọng hơn là thái hậu b/án tiểu thuyết ki/ếm bạc đều nộp vào quốc khố."

Ta giơ ngón cái:

"Đắc lực thật đấy!"

Bùi Ngật ngẩng đầu từ chồng tấu chương, ngập ngừng:

"A Kiều, đã lấy lại giọng thì không cần cố ép giọng trầm nữa."

"Ngươi nói chuyện cứ như muốn kết nghĩa huynh đệ với trẫm."

Ta nghĩ kết nghĩa cũng hay, còn được mượn danh nghĩa nghĩa muội của hoàng đế để ra ngoài tung tăng.

Vẫn hơn ngày ngày bị giam cạnh Bùi Ngật vô công rồi nghề.

Nhưng Bùi Ngật không phải sán trong bụng ta, chỉ ném cho ta phong thánh chỉ ghi rõ ta c/ứu giá có công, phong làm hoàng hậu.

Lão Thầm cười như hoa cúc:

"Chúc mừng nương nương, khổ tận cam lai."

Ta vận trí nhanh như chớp:

"Lấy oán trả ơn đấy à?"

"Sổ sách hậu cung chất cao hơn cả người ta, tính đến bao giờ mới xong?"

Ta túm cổ áo Bùi Ngật hôn một cái, dùng giọng y chang hắn tuyên chỉ:

"Hoàng hậu Vũ thị, tính tình nhu mì, đoan trang cẩn thận, ngoài xinh đẹp trong thông tuệ, phẩm chất như lan như huệ."

"Mọi việc hậu cung cùng sổ sách tài chính, giao nội thị tỉnh tạm quản, kiểm tra rõ ràng trước khi trình hoàng hậu, chớ để lặt vặt quấy rối trung cung, để yên lòng trẫm."

"À, thi thoảng cũng cho hoàng hậu ra cung du ngoạn!"

Bùi Ngật nhếch mép, hôn lại khóe môi ta:

"Chuẩn tấu!"

**Ngoại truyện - Bùi Dục**

Ta lên thái tử năm 5 tuổi, vì phụ hoàng bảo làm thái tử phải mạng lớn.

Mà mạng ta rất lớn.

Tương truyền khi tể tướng tạo phản, ta trong bụng mẫu hậu lộn nhào ba tháng vẫn bình an vô sự.

Phụ hoàng nói lúc ấy mẫu hậu ngày đêm bảo vệ ngài, ta cũng coi như có công định đỉnh.

Nên cho ta tập tành sớm cũng tốt.

Nhưng ta nghĩ 5 tuổi hơi sớm!

Triều đình chẳng có ai bình thường, ta phản đối cũng vô ích!

Giọng phụ hoàng khi nam khi nữ, lúc nắng lúc mưa, có hôm cả ngày im thin thít, có hôm nói không ngừng nghỉ, ngày nào cũng chiếm lấy mẫu hậu đòi hôn đòi ôm.

Mẫu hậu không thích quản hậu cung chỉ thích búa sắt, phụ hoàng lại bắt ta xử lý việc cung.

Còn mỹ danh là thái tử giỏi phải biết tính toán, kẻo sau này bị người ta làm giả sổ sách lừa gạt cũng không nhận ra.

Nghe chẳng giống phụ hoàng chút nào, nhưng đúng là giọng ngài.

Thế là khi chưa thuộc hết chữ, ta đã thành thạo xử lý sổ sách hậu cung.

Ta với hai quầng thâm to đùng đi tìm hoàng tổ mẫu than thở, lại thấy bà đang viết tiểu thuyết mới: "Trùng sinh chi ta là bát trảm thái tử".

Hoàng tổ mẫu còn hào hứng bảo ta viết lời tựa, đóng dấu:

"Đóng thêm vài bản, bản ký tên b/án đắt hơn!"

Được rồi, con bát trảm này còn có ngoại tổ.

Nhưng ông ngoại tóc bạc trắng của ta đang cùng Ngụy tướng quân nghiên c/ứu làm sao ném trường thương xa ba dặm.

Phát đi/ên mất.

Ta đành tìm thái phó dạy học để an ủi.

Nhưng ông thái phó bá phụ ta đang nghiêm túc nghiên c/ứu cách hầm cổ vịt để mẫu hậu không bị dắt răng.

Ta ôm ch/ặt đùi Thầm nội thị khóc lóc:

"Con than thân trách phận xin trời thêm chút đường, ai ngờ toàn nhận toàn chuyện hoang đường!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm