“Ừm ừ, cậu cùng căn nhà và đồ đạc của cậu đều không muốn thấy mặt Lý Minh Nguyên. Nhưng không có hắn, liệu Mạc Huỳnh có chịu tới chơi không?”
Tôi bực bội đảo mắt: “Làm nũng đủ rồi đấy. Cậu nên nghĩ xem lát nữa nói chuyện với Mạc Huỳnh thế nào cho phải phép.”
Tôi cảnh cáo: “Lúc nấu ăn, tôi sẽ kéo Lý Minh Nguyên vào bếp, chỉ còn cậu và Mạc Huỳnh ở ngoài. Cậu phải suy nghĩ kỹ, nói năng tử tế, đừng làm người ta tức gi/ận nữa.”
Nhậm Đình Tuyên chợt nhận ra điều gì đó: “Khoan đã, lúc nãy Lý Minh Nguyên gọi cậu là gì?”
Nếu không phải hắn đang lái xe, có lẽ ánh mắt kia đã th/iêu ch*t tôi rồi.
“Tôi nghe nhầm chăng?” Hắn nghiến răng ken két, “Thanh Huy? Hắn gọi cậu là Thanh Huy?”
Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy tia laser phẫn nộ phóng ra từ đôi mắt hắn.
38
Tôi hơi sợ bị tia laser th/iêu ch*t.
Và cũng hiểu được, từ góc nhìn của Nhậm Đình Tuyên, đây là hành vi đúng nghĩa “thông đồng với địch”.
Nhưng tôi không muốn nói thẳng với hắn rằng Lý Minh Nguyên chỉ đang giả làm bạn trai của Mạc Huỳnh.
Tôi vắt óc nghĩ kế: “Tôi làm vậy để thân thiết hơn, dễ dàng nắm thông tin của đối phương mà.”
“Cậu xem, hôm nay không phải tôi gọi hắn tới thì Mạc Huỳnh đã đồng ý tới nhà cậu ăn cơm đâu?”
Càng nói tôi càng thấy có lý, giọng điệu càng lưu loát, nhiệt huyết trào dâng, đến mức suýt tự thuyết phục được bản thân.
Suýt nữa quên mất lý do tôi và Lý Minh Nguyên trở thành bạn - chỉ sau khi phát hiện cả hai đều đang giả làm người yêu, chúng tôi ngày càng không cưỡng lại được sự cộng hưởng của hai kẻ thích hóng chuyện.
“Hơn nữa, thân thiết rồi còn moi được thông tin. Như tâm trạng gần đây của Mạc Huỳnh thế nào, cô ấy thích ăn gì, có chuyện gì buồn không. Phải tận dụng triệt để đối thủ, nắm rõ đối thủ thì mới định hướng chiến đấu tiếp theo.”
39
Để chứng minh lời tôi không phải xạo.
Hoặc đúng hơn, để che giấu sự thật là tôi đang xạo.
Vừa vào cửa, tôi lôi ngay Lý Minh Nguyên vào bếp: “Nghe nói cậu nấu ăn giỏi lắm, đúng lúc, vào phụ tôi một tay.”
Quay sang hai người đang đứng cứng đờ ở cửa, tôi dặn dò như phụ huynh căn dặn con tiếp đón bạn:
“Đình Tuyên, nhiệm vụ tiếp đón Tổng Mạc giao cho cậu đó. Đừng đứng hình thế kia, dẫn Tổng Mạc đi tham quan đi.”
Tôi nhấn mạnh ý đồ: “Tiếp đón Tổng Mạc cho tử tế vào nhé.”
40
Lý Minh Nguyên nhìn tôi “rầm” đóng sập cửa bếp.
Đã hiểu tính tôi, hắn chọt chọt vai: “Lần này là gì, lại máy nghe lén à?”
Tôi lắc ngón tay: “NÔ NÔ NÔ, lần này có bạn mới nè.”
Tôi mở điện thoại, bật app, chọn camera phòng khách.
Cảm ơn bản thân thông minh đã kịp nhớ tới hệ thống camera, xin Nhậm Đình Tuyên mật khẩu lúc trên xe.
Tôi ném tai nghe đã kết nối sẵn cho hắn, giọng đầy tự mãn: “Không có sư phụ Thanh Huy thì không xong nhỉ?”
41
Nhậm Đình Tuyên dẫn Mạc Huỳnh vào phòng khách.
“Nếu chán thì ở đây có đĩa game.”
Hắn mở ngăn kéo tủ cạnh sofa, rồi quay ra bàn lấy nước uống.
Ánh mắt Mạc Huỳnh dán ch/ặt vào hai chú chó bông trên kệ tivi.
“......”
Một chú là Samoyed trắng tinh cười toe toét, chú còn lại là Shiba Inu ngốc nghếch.
Cô không nhịn được bước tới, ngồi xổm trước đôi chó bông.
“... Anh vẫn giữ chúng.”
Nhậm Đình Tuyên tới bên cạnh, khóe miệng nhếch lên: “Sao nỡ bỏ chúng được.”
Hắn nhìn hai chú chó: “Đã hứa sẽ nuôi chó giống hệt thế này, không nuôi được thì cũng không thể vứt bỏ chúng.”
Mạc Huỳnh không nói gì thêm.
Một hồi lâu.
Cô khẽ chạm vào mũi chú Samoyed: “Miên Hoa Đường, lâu rồi không gặp.”
Rồi xoa đầu Shiba Inu: “Hùng Hùng, lâu rồi không gặp.”
42
Lần đầu tới nhà Nhậm Đình Tuyên, tôi đã chú ý tới hai chú chó bông ngốc nghếch này.
Lúc đó tôi hơi ngạc nhiên: “Anh cũng m/ua mấy thứ này à?”
Hắn im lặng giây lát, giọng bình thản: “Bạn gái cũ m/ua.”
“Cô ấy thích Samoyed, tôi thích Shiba Inu. Đã hứa sau này sẽ nuôi hai chú, một Samoyed một Shiba Inu.”
Hắn giơ tay búng búng tai chó Samoyed: “Cô ấy bảo trước khi nuôi thật, m/ua hai em bông về nhà cho thân.”
Nụ cười chua chát hiện lên: “Tôi thì thân với chúng thật đấy, nào ngờ nữ chủ nhân lại bỏ cả hai mà đi.”
43
Sau khi chia tay, suốt năm năm, Nhậm Đình Tuyên không có tin tức gì về Mạc Huỳnh.
Năm năm ấy, hắn như nuôi thú cưng thật sự, như lúc tình cảm nồng thắm hai người từng đùa, nói chuyện với Miên Hoa Đường và Hùng Hùng, tắm rửa, chải lông cho chúng.
Thỉnh thoảng thấy quần áo, phụ kiện chó dễ thương trên mạng.
Nghĩ rằng nếu Mạc Huỳnh còn ở đây, nhất định sẽ m/ua cho chúng, nên hắn cũng không cầm lòng được.
Lúc đó hắn chắc không ngờ, vài năm sau lại có cơ hội thấy Mạc Huỳnh bước vào căn nhà vốn định dùng để chung sống này.
Lại có cơ hội để Miên Hoa Đường và Hùng Hùng gặp lại Mạc Huỳnh.
“Coi chừng.”
Nhậm Đình Tuyên kịp thời đỡ Mạc Huỳnh khi cô định đứng dậy nhưng mất thăng bằng vì ngồi xổm quá lâu.
Khi cô đã đứng vững, hắn buông tay, đưa ly nước đang cầm cho cô.
“Nè, nước đường đỏ.”
Mạc Huỳnh ngẩn người nhìn làn khói bốc lên từ ly nước.
Nhậm Đình Tuyên tưởng cô không muốn uống, nhíu mày: “Em đang trong kỳ đúng không, không được uống đồ lạnh.”
Thấy Mạc Huỳnh im lặng, giọng hắn dịu xuống: “Uống lạnh rồi lại đ/au bụng, em đâu muốn khổ sở đâu.”
Mạc Huỳnh im lặng hồi lâu rồi đón lấy chiếc ly.
Ánh mắt Nhậm Đình Tuyên lấp lánh niềm hạnh phúc thầm kín.