Nữ tu dường như chẳng nghe thấy những hỗn lo/ạn trần thế, chỉ chậm rãi quay người, ánh mắt đảo qua những kẻ còn lại, nụ cười nửa như thương cảm, nửa như đ/ộc địa: "Kẻ tiếp theo được thanh tẩy, nên là ai đây?"
"Là hắn! Cho hắn ch*t đi!"
"Đúng vậy! Thưa nữ tu! Hắn là kẻ dối trá! Hắn phải ch*t trước! Th/iêu hắn thành tro bụi!"
Mọi con mắt đều đổ dồn về kẻ chủ mưu. Ánh nhìn của nữ tu cũng từ từ hạ xuống Trương Thừa Vũ.
"Th/iêu sống hắn! Th/iêu sống thằng dối trá!!"
"Th/iêu sống hắn! Th/iêu sống kẻ nói láo!!"
"Th/iêu sống hắn!!"
Tiếng hò hét như sóng cuộn, cùng ngọn lửa đang bùng lên, từng lớp từng lớp xô tới Trương Thừa Vũ, khiến hắn r/un r/ẩy, khiến hắn sụp đổ, khiến hắn đầu hàng.
Cuối cùng, Trương Thừa Vũ không chịu nổi áp lực nữa, tinh thần tan nát gào thét: "Tôi nói! Tôi khai hết!"
"Là tôi! Chính tôi đã cưỡ/ng hi*p Ôn Vũ! Chuyện đêm đó là do tôi làm!!"
22
"Tôi... tôi thấy cô ấy trẻ đẹp nên đ/âm ra thích, vì vậy trong buổi liên hoan tối hôm đó, tôi đã bỏ th/uốc vào đồ uống rồi đưa cô ấy về khách sạn."
Trương Thừa Vũ nói như đổ vỡ: "Nhưng chỉ mình tôi thôi! Không có ai khác! Tôi không để người khác hại cô ấy!!"
"Khạc! Đồ chó má! Không trách không dám nói, té ra là thú vật!"
"Đúng rồi, mặt người da thú! Cưỡ/ng hi*p con gái người ta, đáng ăn đạn!"
"Dám hại con gái người ta, chắc chắn còn giấu diếm chuyện khác! Thưa nữ tu! Hắn nhất định chưa khai hết! Bắt hắn nói tiếp! Không thì th/iêu sống hắn!!"
"Đúng! Loại s/úc si/nh này sống làm gì, th/iêu ch*t hắn đi!!"
Nghe hết lời này đến lời khác đòi th/iêu sống, Trương Thừa Vũ hoảng hốt: "Tôi đã khai rồi sao còn đòi th/iêu tôi? Tôi biết lỗi rồi! Tôi yêu cầu được khoan hồng!!"
Nữ tu nhìn xuống Trương Thừa Vũ từ trên cao, ngọn lửa xanh lục lượn quanh người hắn: "Kẻ dối trá, Đấng Khoan Dung ban cho ngươi cơ hội cuối cùng."
"Ngươi còn tội lỗi nào cần thú nhận nữa không?"
Trương Thừa Vũ cắn răng, vừa định mở miệng đã bị tiếng gầm của đám đông át đi:
"Cần gì biết hắn có hay không! Loại s/úc si/nh này đáng bị th/iêu sống!"
"Hắn làm bao chuyện x/ấu xa, sao đáng được sống? Sao đáng được tha thứ?!"
"Th/iêu ch*t thằng khốn này mới xứng đáng cho những nạn nhân của hắn!!"
Tiếng gào thét và phẫn nộ chồng chất lên nhau, cuồn cuộn ập tới không gì cản nổi!
Trương Thừa Vũ mặt mày nhễ nhại mồ hôi lẫn nước mắt, hắn giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích nhưng vô ích.
Nữ tu nhìn hắn, gương mặt trắng bệch không một gợn sóng: "Có được tha thứ hay không, tự Đấng Tối Cao sẽ phán xét."
"Kẻ dối trá, ngươi đã thú nhận hết tội lỗi chưa?"
Sau vài giây im lặng ngột ngạt, Trương Thừa Vũ nghiến răng: "Tôi... tôi còn chuyện phải thú nhận."
"Tôi không chỉ cưỡ/ng hi*p mỗi Ôn Vũ, những cô gái trẻ trong công ty, hễ tôi thích là tôi đều tìm cách chạm vào người họ, còn quay phim lại."
"Nhưng tôi chỉ vì quá thích họ thôi! Những đoạn phim đó tôi không cho ai xem cả! USB giấu trong thắt lưng, tôi chỉ tự mình thưởng thức thôi!"
"Hơn nữa tôi đều bù đắp cho họ bằng cách này cách khác! Tôi cho họ thưởng gấp đôi, thăng chức tăng lương, m/ua túi hiệu tặng họ, đây là giao dịch công bằng!!"
"Công bằng?"
Tôi quay phắt sang hắn, giọng run lên vì phẫn nộ: "Ngươi bất chấp ý muốn của họ mà làm tổn thương họ, nhìn họ h/oảng s/ợ, nhìn họ khóc lóc, nhìn họ bất lực, rồi giả vờ đưa ra mấy thứ bẩn thỉu tự cho là bù đắp, ngươi gọi đây là công bằng?!"
23
Bị tôi vạch trần bộ mặt gh/ê t/ởm, Trương Thừa Vũ gượng gạo cãi chày cãi cối: "Sao không công bằng? Dù sao họ cũng nhận được phần thưởng, còn hơn mấy thằng bạn trai nghèo kiết x/á/c kia, chỉ hưởng thụ thân thể trẻ trung mà chẳng cho được thứ gì có giá trị!"
Hắn thở dài, cố tỏ ra dịu dàng nhìn tôi: "Ôn Vũ, nếu không xảy ra chuyện này, nếu không gặp phải q/uỷ sự này, em chính là người được bù đắp nhiều nhất đấy! Anh thậm chí sẽ cưới em, cùng em lập gia đình!"
"Anh bị chứng t*** t**** yếu, gần như không thể có con, vậy mà em... vậy mà em lại có th/ai!"
Nói đến đây, Trương Thừa Vũ bất ngờ cười sung sướng: "Anh đã thấy, thấy em m/ua que thử th/ai, anh đoán em có th/ai rồi. Có th/ai sao lại đi tắm suối nước nóng? Không tốt cho con chúng ta! Vì vậy anh phải theo em tới đây, phải chăm sóc em thật tốt, chăm sóc đứa con của chúng ta!"
"Vừa rồi nữ tu cũng x/á/c nhận rồi, em thực sự có th/ai. Em chỉ cần giữ gìn đứa bé, không phải lo gì cả! Anh có tiền, rất nhiều tiền, anh sẽ cho em một gia đình hạnh phúc! Đây chẳng phải là hạnh phúc và bồi thường lớn nhất từ trời rơi xuống với em sao?"
Lời Trương Thừa Vũ vừa dứt, căn phòng chìm vào im lặng.
Xiềng xích ở cổ tay bỗng lỏng ra, tôi xoa cổ tay rồi chậm rãi ngồi dậy.
Ánh đèn xung quanh dần sáng lên, bóng đèn lớn trên trần chiếu rọi căn phòng, những vị khách nằm trên giường bệ/nh lần lượt ngồi dậy, kh/inh miệt nhìn về phía Trương Thừa Vũ - kẻ duy nhất vẫn bị trói ch/ặt trên giường.
"Chuyện... chuyện này là thế nào?"
Trương Thừa Vũ ngẩn người, bỗng cười đi/ên cuồ/ng: "Có phải nữ tu đã tha thứ cho chúng ta không?"
Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng dây trói vẫn siết ch/ặt hắn trên giường.
Chỉ mình hắn bị trói trên giường.
"Không đúng... không đúng..."
Đến khi thấy những vị khách đã hóa tro bụi bước ra từ dưới gầm giường, Trương Thừa Vũ mới vỡ lẽ, quay phắt sang tôi: "Đây là thế nào? Em lừa anh? Tất cả chỉ là trò đùa sao?!"
Tôi bước tới sờ soạng thắt lưng hắn, khéo léo lấy ra chiếc USB nhỏ chứa đầy tội lỗi.
"Giả cái gì?"
Tôi lắc chiếc USB, nhìn xuống hắn từ trên cao: "Những việc x/ấu xa ngươi làm, chẳng phải đều là thật sao?"
24
Giữa tiếng gào thét đi/ên cuồ/ng của Trương Thừa Vũ, có người mở cửa bước vào - chính là lễ tân đã bị ch/ặt đầu lúc nãy.
Anh ta lắc chiếc túi trong tay với tôi: "Máy chiếu, loa tàng hình đều thu dọn xong rồi, các chi tiết khác cũng dọn sạch sẽ rồi. À, đầu tôi cũng tìm thấy rồi, nói thật cái đầu giả này giống thật thế, ôm đầu mình mà phát khiếp."