Vì tôi đã gửi ảnh cho Cảnh sát Hồ trước khi báo cảnh sát, nên anh ấy đã nắm được tình hình từ trước, vì vậy đã dẫn theo rất nhiều người.

Mọi thứ lại y hệt như ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cảnh sát hình sự, pháp y, bác sĩ đều bận rộn bên trong, Cảnh sát Hồ hỏi chuyện tôi bên ngoài, Cảnh sát Tiểu Lâm phụ trách ghi chép.

Vốn tưởng vụ án sắp được phá giải, không ngờ nhân vật then chốt lại đột nhiên bị s/át h/ại một cách dã man như vậy.

"Giang Hồng Tâm, nhìn thấy cảnh tượng này, em không sợ sao?"

Cảnh sát Hồ hỏi với vẻ mệt mỏi.

Người bình thường chắc chắn phải sợ.

Tôi đáp: "Suýt nữa thì đái ra quần."

Anh ta không truy c/ứu gì thêm, cùng các cảnh sát khác bắt tay vào công tác giám định.

Tôi dựa lưng vào tường, đứng trước cửa suy nghĩ mông lung.

Thứ nhất, tại sao Lý Lan Vũ sau khi vụ án xảy ra lại lén lấy búp bê của Hạ Uyên rồi đ/ốt hủy?

Thứ hai, tại sao hung thủ gi*t Lý Lan Vũ lại dùng hộp trưng bày acrylic - thứ chắc chắn sẽ bị rò rỉ - để đựng phôi th/ai?

Rốt cuộc con búp bê của Hạ Uyên đóng vai trò gì trong vụ việc này?

Cảnh sát Hồ bước ra, điện thoại trong túi anh reo lên nhưng tay lại đang đeo găng tay bận rộn.

"Giang Hồng Tâm, em giúp anh bắt máy."

Tôi bật loa ngoài.

"Cảnh sát Hồ, các anh đi đâu cả rồi? Trong sở không còn một ai! Mẹ Hạ Uyên đã đến đây rồi!"

Giọng Cảnh sát Hồ có chút bực dọc: "Sở trưởng, làm gì có chuyện không còn ai, ông tìm người khác trấn an bà ta giúp đi, bên này chúng tôi đang rất bận, tình hình cực kỳ quan trọng."

Sở trưởng tự gọi điện?

Chỉ nghe từ loa ngoài, sở trưởng quát: "Bà ta đến tự thú! Bả đã gi*t một phụ nữ mang th/ai!"

Cảnh sát Hồ không màng tay mình dơ hay không, vội vàng cầm lấy điện thoại, nghiêm túc nói: "Tôi lập tức bảo Tiểu Lâm quay về!"

Cảnh sát Tiểu Lâm đưa tôi cùng trở về đồn.

Khi chúng tôi đến nơi, bác Hạ cũng vừa tới, trên đầu ông quấn băng gạc, cả khuôn mặt hơi sưng húp.

Ông nói bị vợ đ/á/nh ngất đi, được nhân viên vệ sinh khách sạn gọi 120 đưa vào viện.

Trước khi Cảnh sát Hồ về thẩm vấn, tôi đã từ miệng bác Hạ biết được sự thật về vụ gi*t người của dì Hạ.

Dì Hạ tên thật là Trịnh Yên, làm việc trong ngành sinh hóa, những năm đầu do ngộ đ/ộc khí trong phòng thí nghiệm mà mất khả năng rụng trứng.

Nhưng bà đặc biệt muốn có con ruột, nên đã m/ua một tế bào trứng, cùng bác Hạ thụ th/ai đứa con của mình, đó chính là Hạ Uyên.

Nhưng sau khi Hạ Uyên thi đỗ đại học, Trịnh Yên tình cờ phát hiện ánh mắt Lý Lan Vũ nhìn con gái mình rất khác thường.

Sau khi tra hỏi dồn ép, bà biết được Lý Lan Vũ chính là người h/iến t/ế bào trứng năm xưa, và suốt nhiều năm qua bà ta vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống Hạ Uyên.

Trịnh Yên từ sau vụ ngộ đ/ộc đã mắc bệ/nh t/âm th/ần.

Sau này có con, bà khỏe lại.

Lần Hạ Uyên mất tích mấy ngày hồi đại học, bà phát bệ/nh, nhưng không lâu sau lại bình phục.

Lần này Hạ Uyên gặp chuyện, trực tiếp đẩy Trịnh Yên vào đường cùng.

Tôi nghi hoặc: "Nhưng chuyện của Hạ Uyên, có liên quan gì đến Lý Lan Vũ?"

Bác Hạ lắc đầu.

Tôi lại hỏi: "Con búp bê của Tiểu Uyên, cháu nói là mẹ m/ua, lẽ nào là Lý Lan Vũ m/ua?"

Bác Hạ đ/au khổ nói: "Lý Lan Vũ lấy danh nghĩa vợ tôi m/ua cho Tiểu Uyên, có phải Tiểu Uyên ở trường lúc nào cũng nói với em rằng búp bê là mẹ m/ua không?"

Tôi hiểu ra.

Lý Lan Vũ muốn nghe Hạ Uyên gọi mình bằng mẹ, dù đó chỉ là sự tự lừa dối.

Bác Hạ nói: "Mỗi lần Tiểu Uyên cầm búp bê cảm ơn mẹ, bề ngoài vợ tôi tỏ ra hiền từ, nhưng vừa cúp máy là nổi cơn thịnh nộ."

Theo lẽ đó, người nên tức gi/ận đến mức đ/ốt búp bê phải là Trịnh Yên mới đúng, sao lại là Lý Lan Vũ?

Lúc này, Cảnh sát Hồ cùng mọi người đã trở về.

Buổi thẩm vấn chính thức Trịnh Yên bắt đầu, tôi ngồi bên ngoài, trong lòng không ngừng tìm cách ghép nối những điểm vô lý thành mối qu/an h/ệ nhân quả hợp lý.

Bệ/nh bạch cầu, cấy ghép tủy xươ/ng, mãi không ghép đúng tủy.

Hạ Uyên là con ruột, sao bà không tìm con gái làm xét nghiệm tủy?

Tôi chợt hiểu ra, có khả năng nào Lý Lan Vũ hoàn toàn không muốn làm phiền cuộc sống Hạ Uyên?

Vì thế, bà đ/ốt hủy những con búp bê đó.

Vì thế, bà tự lừa dối mình khi nghe con bé gọi mẹ.

Vì thế, bà gi*t Trương Lập Quân...

Tim tôi đ/ập nhanh hẳn, phải chăng suy đoán này là đúng?

Nếu đứa con trong bụng Lý Lan Vũ là của Trương Lập Quân, Trương Lập Quân liên lạc không được với vợ cũ, đồng nghĩa không có con, nếu muốn bà sinh đứa bé này ắt phải chữa khỏi bệ/nh cho bà.

Nếu sửa ống nước chỉ là cái cớ, Lý Lan Vũ thúc giục Trương Lập Quân nhất định phải đến sớm một ngày...

Bà không muốn Hạ Uyên bị làm phiền...

Thứ sáu chúng tôi học cả ngày, từ tám giờ sáng đến chín rưỡi tối đều không có trong ký túc.

Dù Trương Lập Quân có đến cũng không tiếp xúc được Hạ Uyên.

Nhưng Trương Lập Quân lại trì hoãn đến thứ bảy.

Th/uốc diệt chuột chống đông m/áu, không có trong dịch dạ dày.

Lúc tôi thấy Trương Lập Quân, anh ta đang làm gì? Hút th/uốc.

Hút th/uốc, hút th/uốc, hút th/uốc...

Tôi nhắm mắt, hồi tưởng cảnh tượng khi thấy anh ta.

Lúc ra ngoài, điếu th/uốc trên miệng anh ta rất dài, có lẽ là mới châm, vậy có khả năng anh ta đã vứt mẩu th/uốc trong nhà vệ sinh?

Tôi lặng lẽ rời đồn cảnh sát, quay lại ký túc xá.

Tòa nhà ch*t chóc này từ hôm đó không ai dọn dẹp, thùng rác nhà vệ sinh đã mốc meo, bên trong không có mẩu th/uốc nào.

Lẽ nào về tay không?

Không, không đúng, tìm kỹ lại xem, hắn chưa chắc đã vứt mẩu th/uốc vào thùng rác.

Quả nhiên, tôi tìm thấy một mẩu th/uốc sau cánh cửa, đầu lọc bị giẫm bẹp.

Tôi dùng túi ni lông bọc lại, mang mẩu th/uốc về đồn giao cho Cảnh sát Hồ.

Tôi hỏi Cảnh sát Hồ: "Vì sao Trịnh Yên lại gi*t Lý Lan Vũ?"

Anh kể lại những điều bác Hạ đã nói với tôi.

Cảnh sát Hồ cũng nghi hoặc: "Chẳng ăn nhập gì cả, vì h/ận chuyện xảy ra với Hạ Uyên mà đổ hết tội lên đầu Lý Lan Vũ, lẽ nào bả thực sự bị đi/ên?"

Ngay lúc đó, điện thoại Cảnh sát Hồ lại reo.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
5 GƯƠNG BÓI Chương 25
6 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
8 Bái Thủy Thần Chương 21
9 Hòm Nữ Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đừng kể chuyện ma

Chương 8
Tôi trời sinh bát tự nhẹ, nghe chuyện m/a q/uỷ không được. Chỉ cần nghe một lần, nhân vật chính trong câu chuyện dù cách xa ngàn dặm cũng sẽ tìm tới tôi. Ông bác họ xa chuyên làm pháp sự xem xong thì kêu là quá tà môn, khuyên bố tôi nên gửi tôi vào chùa hoặc đạo quán. Nhưng lúc ấy tôi là con đ/ộc đinh trong nhà, bố không nỡ, đành c/ầu x/in ông nghĩ thêm cách khác. Ông bác họ xa thở dài: “Vậy thì kể cho cháu nghe một chuyện dã tiên trói khiếu. Cháu nghe xong sẽ bị nó hành hạ, nhưng ít ra còn giữ được nửa cái mạng.” Tôi nghiêm túc lắng nghe. Vài ngày sau, các bạn học vây quanh tôi, nói rằng họ chưa từng thấy m/a, muốn kể truyện m/a cho tôi nghe. Tôi h/oảng s/ợ bịt tai: “Đừng kể!” Họ kéo tay tôi ra, không cho tôi đi, cười đùa ầm ĩ như đang trêu chọc. Chỉ có tôi nhìn thấy được nhân vật chính trong những câu chuyện đó, từng kẻ từng kẻ một, lần lượt xuất hiện.
Báo thù
Hiện đại
Kinh dị
216