"Chàng thật sự muốn đem thiếp nộp cho Tạ công công sao?"

*Cạch!*

Chiếc trâm vàng rơi xuống đất kêu lên một tiếng thật thanh.

Ta từng nghĩ hắn sẽ hốt hoảng hỏi ta nghe được bao nhiêu. Hoặc lấy thân phận thái tử ra u/y hi*p. Lại hoặc giả lại lần nữa dùng lời ngon ngọt qua mặt, đợi thái tử phi tới thuyết phục.

... Tất cả đều không xảy ra.

Bởi lúc này, tiếng nói của thái tử vang lên đầy ủy khuất: "Song Nhi hiền, ngươi giúp ta một lần này đi... Ai bảo lần trước vào cung dự yến, lão hoạn quan kia lại để mắt tới ngươi..."

Cả người ta như dìm vào băng giá, không thể tin nổi đó là lời của thiếu niên cùng ta lớn lên thuở nào.

Chỉ vì lý do này, hắn muốn b/án ta?

Thấy ta im lặng, thái tử lại ôm ch/ặt ta hơn, miệng không ngừng gọi "Song Nhi hiền", "Song Nhi hiền yêu". Y hệt mỗi lần hắn muốn ta làm gì, cứ nũng nịu không thôi.

Mỗi lần như thế, lòng ta đều mềm nhũn, dẫu có phải xông pha chốn nguy hiểm cũng cam lòng.

Nhưng khoảnh khắc này, ta đã quyết định.

Phải trốn! Phải mang đứa con trong bụng chạy thật xa, đến nơi chân trời góc bể chẳng ai tìm thấy!

**3**

Quyết tâm trốn đi không phải nhất thời bồng bột.

Ta không phải kẻ ng/u trung, không muốn làm "đối thực" cho thái giám, càng không muốn mang th/ai con của kẻ ta từng ngưỡng m/ộ rồi bị hắn đem ra đổi chác.

Huống chi theo hiểu biết của ta, những lão thái giám leo lên được chức tổng quản đều là lão già x/ấu xí thâm đ/ộc. Vì đã mất "căn", tâm tư càng quái đản, thích ngấm ngầm hành hạ cung nữ "đối thực".

Nghe nói Tạ công công từng làm việc ở Đông Xưởng, th/ủ đo/ạn tr/a t/ấn càng đ/áng s/ợ bậc nhất.

Ta lặng nhìn thái tử vẫn đang nói không ngừng, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Bao năm nay ta cũng dành dụm được ít tiền, đủ sống nơi thôn dã vài năm không lo cơm áo.

Hiện ta đã lên giường thái tử, bọn quản sự trong phủ cũng làm ngơ. Chỉ cần đợi hai ngày nữa thái tử cùng thái tử phi đi săn hoàng gia, ta sẽ lẻn khỏi phủ, thuê xe ngựa chạy thật xa.

Thái tử vẫn không ngừng dỗ dành: "Song Nhi, ngươi cũng biết đấy, tuy ta là thái tử nhưng phụ hoàng luôn thiên vị đệ tam do Đức phi nuôi dưỡng, luôn m/ắng ta văn võ đều thua nó."

"Tạ công công hiện là người phụ hoàng sủng ái nhất... Có hắn giúp sức, ngôi vị của ta mới vững. Đợi khi ta lên ngôi cửu ngũ, ta nhất định xử tử lão hoạn quan kia, đón ngươi về."

"Đến lúc đó, ngươi muốn làm hoàng hậu cũng chẳng sao."

Ta nhắm mắt.

Thật nực cười!

Đúng là không trách thánh thượng chán gh/ét Tiêu Lĩnh. Đến nói dối cũng không biết cách, ánh mắt lấm lét đủ tố cáo hắn.

Vậy mà trước đây ta lại mê mẩn vẻ "xuất bùn mà không nhiễm" của hắn giữa chốn cung đình đầy mưu mô.

Vừa định mở miệng qua loa vài câu, bỗng bụng ta khẽ động. Ta không nhịn được, oẹ khan một tiếng.

Thái tử biến sắc.

Như phát hiện điều gì, đồng tử hắn r/un r/ẩy nhìn xuống bụng ta: "Song Nhi... ngươi... làm sao vậy?"

Có nên nói cho hắn biết ta có th/ai?

Ý nghĩ chỉ thoáng qua đã bị ta gạt bỏ.

Ta hiểu hơn ai hết, vị thái tử phi kia sẽ không cho phép ta sinh trưởng tử.

Dù nàng ta vừa đề nghị thái tử nhận ta làm thiếp.

Đó chỉ là kế "dĩ thoái vi tiến" mà thôi.

Ai cũng khen thiên kim tiểu thư thừa tướng phủ xinh đẹp độ lượng, khi ấy ta cũng ngây thơ hi vọng như vậy.

Mong rằng khi nàng ta cùng thái tử ổn định, ta được thăng làm thiếp sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng ngày thứ hai sau khi thái tử phi nhập phủ, nàng ta đã chỉ ta trong đám thị nữ: "Ngươi, tới đây hầu ta."

Ta do dự nhìn thái tử, hắn lại vừa quay đi như không thấy.

Khi ta dâng trà lên, thái tử phi nhấp nửa ngụm rồi bỗng ném cả chén trà vào mặt ta: "Con nhỏ này, muốn th/iêu ch*t ta sao?"

Ta theo phản xạ nhắm mắt, cảm giác mảnh hộ giáp của nàng cứa vào má đ/au buốt.

Thái tử vội kêu lên: "Song Nhi! Có sao không?"

Hắn định chạy tới xem, thái tử phi vô tội chớp mắt, giả bộ chợt hiểu ra: "A! Cô ta chính là thông phòng của ngài...?"

Nước mắt lập tức giàn giụa: "Ư... thiếp không biết, xin lỗi ngài, thiếp không cố ý..."

"Ôi Nhu Vân, đừng khóc..." Thái tử luống cuống vỗ về nàng ta: "Cũng chỉ là tỳ nữ thôi, nàng muốn trách ph/ạt gì thì cứ làm."

"Muội muội tốt, đều do ta có mắt như m/ù." Nàng ta nắm tay ta ân cần: "Nếu biết trước, ta đâu dám... ôi!"

Thái tử nhìn đầy mãn nguyện: "Nhu Vân... cưới được nàng quả là phúc của ta."

Không ai để ý vết bầm trên mặt ta.

Càng không ai thắc mắc tại sao trà ng/uội ngắt mà thái tử phi lại kêu bỏng.

Đêm đó về phòng hạ nhân ngủ, ta nghe tiếng chê bai của đám thị nữ:

"Trèo lên giường thái tử tưởng mình thành chủ tử rồi sao? Nhìn kìa, chủ tử thật tới thì vẫn nằm chung giường với tụi mình."

"Bữa nay nghe thái tử phi nói chưa? Đã lên giường thái tử rồi mà ăn mặc vẫn như tụi mình, thái tử chẳng thưởng đồ gì."

"Tôi xem thái tử cũng chỉ xem cô ta dẻo dai thôi, ha ha..."

"Thôi nào! Tắt đèn rồi còn lắm mồm!"

Giọng c/ắt ngang là Bình Nhi.

Khi ấy chỉ có nàng vẫn như xưa, đứng ra bảo vệ ta.

Như lúc này, nàng hoảng hốt xông vào: "Song Nhi, ta đã hỏi Trần đại phu rồi, ngươi... ngươi đã có th/ai..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

5 Năm Bị Đánh Cắp

Chương 18.
Tôi là vệ sĩ riêng của ông trùm xã hội đen. Vì hắn nói chỉ tin tưởng tôi, nên tôi cam tâm tình nguyện giao cả mạng sống của mình vào tay hắn. Đám đàn em của hắn chọc ghẹo: "Khi nào thì cho tiểu thiếu hiệp nhà anh một danh phận đây?" Thế nhưng Thôi Trạch Liên lại vuốt ve mặt một nam người mẫu, cười nhạt: “Tìm một bình hoa mềm mại thơm tho, còn hơn ôm một con hổ trong chăn.” Tôi đứng ngoài cửa phòng karaoke, nghe rõ ràng mồn một tất cả mọi chuyện. Sau này, Thôi Trạch Liên xảy ra xung đột với băng đảng khác. Tôi vì bảo vệ hắn mà bị trọng thương, rơi xuống biển. Tôi được giải thoát, nhưng Thôi Trạch Liên lại phát điên.
80.65 K
7 Về bên anh Chương 26
11 Cây Hòe Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đấu Giá Nguy Hiểm

Chương 21
Tôi đấu giá mang về viện nghiên cứu một người cá. Đồng nghiệp đều nói người cá rất nguy hiểm, còn giỏi mê hoặc lòng người. Tôi không tin. Tôi đưa tay ấn lên vết thương trên người cậu ấy. Đôi mắt thiếu niên lập tức đỏ lên, cả cơ thể mềm nhũn, khẽ cầu xin tôi nhẹ tay. Tôi bật cười, quay lại nhìn đồng nghiệp: “Nguy hiểm chỗ nào? Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương.” Thế nhưng, ngay đêm đó, tôi đã bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, tôi bị cậu ấy đè trong bồn tắm, bắt nạt hết lần này đến lần khác. Nước ngập qua miệng mũi, tôi không thở nổi, chỉ đành không ngừng tìm kiếm chút không khí từ nụ hôn của cậu ấy. Bên tai tôi là giọng cười cợt, đầy ma mị của người cá: “Bảo bối à, đáng thương quá nhỉ?” “Cầu xin em đi, em sẽ cho anh.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
311
Vòng luẩn quẩn Chương 47