Gặp Anh Đến

Chương 9

07/12/2025 13:57

Những kẻ ích kỷ khi gặp đại nạn chẳng nghĩ đến chuyện đồng cam cộng khổ, chỉ biết chó cắn chó.

Núi non hiểm trở chưa kịp lấy mạng chúng, nào ngờ nội bộ hỗn lo/ạn, kẻ ch*t người thương, cuối cùng chỉ còn Ôn Thư Từ sống sót bằng cách cư/ớp lương thực của cha mẹ, giẫm đạp lên xươ/ng m/áu người thân mà tồn tại.

Nhưng một kẻ tàn phế đâu còn tương lai, mơ chuyện ăn mày về kinh thành hút m/áu ta chỉ là ảo tưởng hão huyền.

Thư cầu c/ứu của Ôn Thư Từ gửi đến ta, đồng thời cũng đến tay Giang Hữu.

Nàng khẽ cười, ném lá thư vào lửa:

"Đúng là báo ứng! Năm xưa cố tình bỏ rơi ta - đứa con ngỗ nghịch, sau lại thuần hóa ngươi - kẻ nhát gan, tưởng rằng đã có công cụ hữu dụng, ai ngờ ch*t dưới tay đứa con trai cưng. Đáng đời!"

Tim ta như bị kim châm, vừa chua xót lại nhói đ/au.

Hóa ra nàng không phải bị lạc mất, mà do xe ngựa Ôn gia chở không nổi nên bị cố ý bỏ lại trên đường.

Sau này, Ôn phụ nương theo người cô quả phụ được giàu sang, cũng chẳng từng nghĩ tìm lại nàng.

Rõ ràng biết hết mọi chuyện, nàng vẫn ôm lòng yêu thương gia đình, khát khao hơi ấm, vượt núi băng ngàn tìm về kinh thành, tự mình gõ cửa Ôn gia để nhận lại người thân.

Cuối cùng lại bị mụ quản gia hành hạ đ/á/nh đ/ập, bị Ôn gia chê bêu x/ấu định vứt bỏ lần nữa.

Lúc ấy nàng chỉ mới mười mấy tuổi, ôm khối u đ/ộc mục ruỗng trong bụng, không biết đ/au đớn xót xa đến nhường nào.

Sự tà/n nh/ẫn, quyết đoát, không khoan nhượng của nàng đều xuất phát từ việc không ai che chở, buộc phải tự mình bảo vệ bản thân bằng mọi giá.

Đằng sau đó bao nhiêu thương tích, m/áu và nước mắt, chỉ mình nàng thấu hiểu.

May thay, giờ đây đã có ta, có tổ ấm của chúng ta.

Giữa cõi đời gió táp mưa sa, cũng có người che ô cho nàng, có kẻ chân thành yêu thương nàng.

Cũng có người hâm sẵn cháo, chuẩn bị rư/ợu, đợi nàng về dùng bữa.

Nghe tin ta đoạt lại Thanh Huy từ tay Ôn gia, đưa Ôn Nghênh vào nữ học giữa làn sóng dư luận kinh thành, lại dũng cảm mở tiệm nhỏ giữa phố đông ki/ếm kế sinh nhai.

Như bức tường thành vững chãi đứng vững giữa phong ba tục lụy, che chở cho con gái khỏi gió táp mưa sa.

Giang Hữu ôm Thanh Huy khen ta:

"Ôn Nghênh, cô như đóa hoa mềm mại trong kẽ gạch, cuối cùng đã phá vỡ xiềng xích trói buộc mà sống cho chính mình."

"L/ột x/á/c thay da, giờ mới thật là tái sinh."

Ta cúi đầu giấu đi giọt lệ chua xót, thì thầm trong tim:

"Nàng là cây đại thụ cao vời, ta sẽ trở thành bức tường kiên cố, chúng ta dựa vào nhau nâng đỡ, mới có thể đi xa hơn nữa."

Thanh Huy chịu ảnh hưởng từ Giang Hữu, thích cưỡi ngựa b/ắn cung, mắt không hạt bụi, ai chạm vào liền trả đũa gấp ba.

G/ãy chân, bị thương, cũng gây không ít chuyện.

Nhưng mỗi lần như thế, Giang Hữu lại khoanh tay đứng chắn trước mặt ta:

"Chẳng có gì to t/át cả, con bé được sống đúng là chính mình, vui vẻ, đó mới là điều quan trọng nhất."

Sự bảo vệ vô điều kiện mà nàng chưa từng có, sự tự do phóng khoáng mà ta chưa từng được hưởng, đều trao hết cho Thanh Huy.

Thanh Huy nghiêng đầu hỏi:

"Dì khác hẳn mọi người, không biết sợ là gì sao? Người ta bảo con gái phải dịu dàng ngoan ngoãn, như mèo được ôm ấp bảo vệ."

Giang Hữu nở nụ cười rạng rỡ:

"Dì đi qua bao sóng gió m/áu lửa, chỉ sợ mỗi lưỡi đ/ao trong tay không đủ sắc. Thanh Huy nhớ kỹ, con gái không nên bị trói buộc hay vật hóa, cháu có thể là mèo, cũng có thể là sói, nhưng tuyệt đối không được đ/á/nh mất lưỡi d/ao tự vệ. Khi lưỡi d/ao đủ bén, cháu cũng có thể nuôi vô số chú mèo ngoan hiền."

Nàng khẽ cong môi, nhìn ta:

"A Nghênh, em có muốn nuôi mèo không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm