20

Tôi sống những ngày mờ mịt qua góc nhìn của cô y tá, nhịp thời gian lúc nhanh lúc chậm.

Bỗng một hôm, khi cô y tá vừa rửa mặt bằng nước lạnh trong nhà vệ sinh, ngẩng đầu lên liền thấy trong gương hình ảnh một người phụ nữ ngoài năm mươi.

Người phụ nữ ấy lặng lẽ đứng phía sau cô ta, dường như đã quan sát từ lâu.

Cô y tá quay phắt người lại, đối diện với người phụ nữ, giọng r/un r/ẩy: "Bà... Tôi nhận ra bà rồi! Bà là mẹ của Phùng San!"

Mẹ của sản phụ ấy sao?

Tôi cũng gi/ật mình. Ngay lúc đó, người phụ nữ bất ngờ tiến lên, hai tay nắm lấy mặt cô y tá!

Bà nhìn thẳng vào mắt cô ta, miệng lẩm bẩm nhanh như đọc thần chú: "Nhớ kỹ, ta đã ch/ôn Phùng San ở Nghĩa trang Nguyệt Sơn, hàng 19, số 7. Hãy tìm bảy chiếc giường trẻ em, mang đến nghĩa trang!"

"Nhớ lấy, Nghĩa trang Nguyệt Sơn hàng 19 số 7! Ta đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi! Đến nơi, hãy đ/ốt ngay bảy tấm thẻ giường..."

Khuôn mặt già nua của bà ấy phóng to trước mắt tôi, đôi mắt sáng quắc như hai mũi kim bạc, theo từng lời nói như muốn đ/âm thẳng vào óc tôi.

Chợt nhận ra, người phụ nữ này không nói với cô y tá, mà đang mượn ký ức của cô ta để giao tiếp với tôi!

Bóng tối bắt đầu lan tỏa từ bốn phía, tầm nhìn của tôi nhấp nháy. Tôi biết mình sắp thoát khỏi ký ức này.

Giọng nói người phụ nữ cũng nhòa đi: "...Bọn chúng cố tình giấu bảy chiếc giường trẻ em, bệ/nh viện này đằng sau không sạch sẽ, ta tìm mãi không thấy."

"...Làm được quẻ bói này đã hết khả năng của ta. Bọn chúng muốn mượn sức con gái ta, ắt chọn đúng ngày mở cửa q/uỷ môn, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Bóng tối nuốt chửng tất cả. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nghe văng vẳng lời trăn trối: "...Xin lỗi, là ta không dạy dỗ nó nên người."

Tôi trở về hiện thực, cô y tá đứng ngay trước mặt.

Không rõ cô ấy ch*t từ khi nào, nhưng dường như linh h/ồn vẫn tự giam cầm nơi đây.

Lưu Ngũ mang đi tất cả, duy chỉ bỏ lại cô ta.

Có lẽ, cô ấy cố tình ở lại để chờ tôi.

"Tôi sẽ không tha thứ cho cô..."

Tôi nhìn thẳng vào cô ta nói, "Nhưng lần này, có lẽ cô đã c/ứu được nhiều đứa trẻ khác."

Cô y tá khóc. Một giọt nước mắt m/áu lặng lẽ rơi, rồi cả người hóa thành làn khói biến mất.

Tôi hi vọng, cô ấy đã chuộc hết tội lỗi và đến nơi mình thuộc về.

Khi bước ra khỏi tòa nhà cũ kỹ của Bệ/nh viện Phụ Sản số 3, trăng trên trời đã tròn vành vạnh. Lễ Vu Lan đã tới.

21

Lưu Ngũ hẹn tôi lúc hoàng hôn. Ngay trước khi lên đường, tôi nhận được điện thoại của Bành Hữu.

Hắn biết Vương Thành, Đại Thuận đều lâm bệ/nh, bản thân cũng hoảng lo/ạn: "Long ca, em biết vụ này có chút kỳ quái, nhưng không ngờ lại m/a mị đến thế!"

"Hay anh đừng đi nữa, phá vỡ hợp đồng cũng được! Em sẽ nghĩ cách khác!"

"Cậu đừng lo, tôi tự có chủ trương." Tôi cúp máy thẳng.

Tôi đoán được, thứ Lưu Ngũ muốn tôi vận chuyển hôm nay chính là bảy chiếc giường trẻ em.

Nếu tôi không đi, e rằng không ai tìm thấy chúng.

Tới Bệ/nh viện Phụ Sản số 3, Lưu Ngũ đã chờ sẵn.

Lần này không cần dùng thùng, hắn sai người khiêng thẳng bảy chiếc giường trẻ em ra.

Thân giường được bọc vải dầu, rõ ràng suốt 26 năm qua chúng được cất giữ cẩn thận.

"Các người quả nhiên giăng lưới khắp nơi, mưu đồ từ lâu." Tôi lạnh giọng.

Lưu Ngũ khẽ cười, tay vuốt lên lớp vải dầu bóng loáng: "Bảo bối đương nhiên phải giữ gìn chu đáo, sớm muộn cũng có lúc dùng tới."

Chất hàng xong, hôm nay chính Lưu Ngũ áp tải.

"Long tiên sinh cứ yên tâm lái xe, dọc đường tôi đã sắp xếp đâu vào đấy, có chuyện gì tôi sẽ xử lý."

Tôi không từ chối, để Lưu Ngũ lên xe.

Chúng tôi từ từ rời khỏi Bệ/nh viện Phụ Sản số 3. Tòa nhà cũ kỹ đứng trơ trọi giữa công trường giải tỏa, dần bị hoàng hôn nuốt chửng.

22

Khi xe chúng tôi ra khỏi nội thành, trời đã tối đen. Trong khoảnh khắc cuối cùng của hoàng hôn, đường chân trời hiện lên vệt đỏ.

"Sắp tới rồi." Tôi nghe Lưu Ngũ thì thào.

Bóng tối ập đến đột ngột, đèn xe tôi suýt bị nuốt chửng!

Tôi biết hôm nay là ngày mở cửa q/uỷ môn, nhưng không ngờ dị tượng lại k/inh h/oàng thế.

"Tất cả đều bị thứ trong thùng xe thu hút."

Lưu Ngũ rút từ ng/ực ra khúc gỗ kỳ dị, đ/ốt như nến rồi đặt trước kính chắn gió.

Chung quanh bỗng sáng rõ, đèn xe chiếu xa hẳn.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Những đồng tiền vàng mã hình tròn từ đâu bay tới, liên tiếp dập vào cửa kính.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy bóng người cao lỏng khỏng đang đuổi theo đuôi xe.

Hắn bới tóc đuôi sam như người thời Thanh, nhưng không rõ mặt.

Tôi vô thức tăng tốc, thân xe bỗng rung mạnh.

Rõ ràng có ai đó đang đi lại trên nóc buồng lái.

Sau đó, tôi thấy một bím tóc đuôi sam từ từ rủ xuống trước kính chắn gió.

Tay tôi đã nắm ch/ặt roj đ/á/nh h/ồn, bỗng mấy cành liễu từ đâu quất "đét" vào kính xe.

Vật thể trên nóc xe lập tức biến mất.

Khúc gỗ kỳ dị của Lưu Ngũ cũng phát ra tia lửa.

Lưu Ngũ khẽ cười: "Long tiên sinh đừng lo, trên đường tới Nhuệ Hòa toàn là cây liễu. Chỉ cần có ta, không thứ gì cản nổi đường chúng ta."

Hóa ra, cái họ "Liễu" (Lưu) của hắn không phải vô cớ.

23

Quãng đường sau tương đối yên ắng, cũng có thể vì tôi quá im lặng nên Lưu Ngũ không nhịn được, lên tiếng trước.

"Về sau tôi điều tra kỹ lại, không ngờ sự kiện 26 năm trước lại liên quan tới gia đình Long tiên sinh. Thảo nào tiên sinh lại vô tình dính vào chuyện của chúng tôi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
2 GƯƠNG BÓI Chương 25
4 Bái Thủy Thần Chương 21
8 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
9 Thế Hôn Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm