Cứ như thế khổ cực mấy chục năm trời, Hạ Song Song dưới sự nuôi dưỡng của tôi đã thi đậu đại học rời khỏi nông thôn.
Bố mẹ Hạ Kiến Quốc hưởng thụ thành quả của tôi, sống đến tận tám chín mươi tuổi.
Cả nhà họ đều khỏe mạnh vô lo vô nghĩ, còn tôi làm lụng đến kiệt sức, hơn năm mươi đã tóc bạc trắng đầu và mắc bệ/nh nặng.
Khi tôi mắc u/ng t/hư, Hạ Kiến Quốc lúc ấy đã điều chuyển đến quân khu miền Tây xa ngàn dặm làm quan lớn.
Chức càng cao càng khó tìm thấy hắn, biết không thể trông cậy vào Hạ Kiến Quốc, tôi đành cầm bản chẩn đoán tìm đứa con gái Hạ Song Song khổ công nuôi dưỡng, hy vọng nó đưa tôi đi bệ/nh viện chữa trị.
Không ngờ, Hạ Song Song bạc á/c vô cùng đã thẳng tay đưa tôi về quê.
Rồi lạnh lùng nói ra sự thật khiến tôi tức nghẹn đến ch*t.
Dù đã tái sinh và dành thời gian tiêu hóa những đ/au khổ từ kiếp trước,
nhưng nỗi đ/au ấy quá sâu quá nặng, nghe Hạ Kiến Quốc lặp lại những lời này, tôi vẫn không kìm được r/un r/ẩy.
Thấy tôi im lặng, chỉ trừng mắt nhìn hắn đầy h/ận th/ù,
Hạ Kiến Quốc có chút nghi ngờ, nhíu mày khó chịu: 'Sao không nói gì hết?'
Tôi nói: 'Nói cái đầu bà mày á!'.
Đối phó với đồ vo/ng ân bội nghĩa, nắm đ/ấm luôn thuyết phục hơn lời nói.
Tôi giơ tay t/át một cái thật mạnh vào má trái Hạ Kiến Quốc.
4
Bất ngờ bị t/át, Hạ Kiến Quốc vừa gi/ận vừa kinh ngạc.
'Tô Hiểu Mai, mày muốn ch*t à? Dám động thủ với tao?'
Hắn vừa dứt lời, tôi lại t/át tiếp một phát nữa vào má phải.
Hai bên má Hạ Kiến Quốc đều đỏ ửng, bị tôi đ/á/nh khiến hắn không thể nhịn được, hắn gi/ận dữ xông tới định đ/á/nh tôi.
Tôi đâu dễ bị hắn đ/á/nh trúng, nhanh tay khóa ch/ặt 'chỗ hiểm' của hắn bằng một chiêu khóa tay.
Một chiêu chuẩn x/á/c và mạnh mẽ khiến Hạ Kiến Quốc đ/au đến mặt xanh mét, tiếng thét vang khắp xóm.
Nghe tiếng Hạ Kiến Quốc rú đ/au, mẹ hắn Vương Kim Hoa và Bạch Linh lập tức xông vào.
Thấy Hạ Kiến Quốc ôm chỗ hiểm rên la, Bạch Linh vội vàng chạy tới xem xét.
Còn Vương Kim Hoa thấy con trai thảm hại, bản năng bảo vệ con bùng lên.
Bà ta vừa ch/ửi bới vừa xông tới gi/ật tóc tôi.
Tôi né người tránh đò/n, túm cổ áo Vương Kim Hoa dùng hết sức đẩy bà ta đ/ập vào tủ quần áo.
Sức lực của người lao động chân lấm tay bùn đâu phải dạng vừa.
Vương Kim Hoa không ngờ tôi dám động thủ, bị đ/ập mũi vào tủ chảy m/áu đầm đìa, gào thét thảm thiết.
Bạch Linh đang đỡ Hạ Kiến Quốc thấy vậy liền quát: 'Tô Hiểu Mai, mày đi/ên rồi? Sao dám đ/á/nh bác?'
Không chỉ đ/á/nh Vương Kim Hoa, tôi còn định xử đẹp cả con Bạch Linh này.
Chưa dứt lời, tôi đã xông tới túm tóc Bạch Linh, t/át tới tấp vào mặt.
Bạch Linh bị t/át đến m/áu mũi m/áu miệng chảy ròng ròng, kêu đ/au thảm thiết.
Nghe tiếng động, bố Hạ Kiến Quốc cùng Hạ Song Song và con trai Bạch Linh chạy vào.
Ông bố yếu ớt không can ngăn nổi,
chỉ biết ch/ửi rủa bắt tôi buông tay. Hạ Song Song và con trai Bạch Linh thấy tôi đ/á/nh Bạch Linh liền xông vào giúp.
Tôi không muốn động thủ với trẻ con, không định xử chúng.
Nhưng hai đứa nhóc này được đằng chân lân đằng đầu, Hạ Song Song ôm chân tôi cắn một phát, còn con trai Bạch Linh thì đ/ấm đ/á túi bụi.
Con trai Bạch Linh thương mẹ nên giúp đỡ cũng dễ hiểu,
nhưng Hạ Song Song - đứa con gái bạc bẽo này lại giúp người ngoài đ/á/nh tôi thì quá vô lý.
Phải chăng con bé này đã biết sự thật từ trước?
Phẫn nộ khiến tôi buông Bạch Linh đang mặt mũi bầm dập, túm ngay tóc Hạ Song Song.
Bị gi/ật tóc đ/au quá, Hạ Song Song buông miệng cắn.
Tôi nắm tóc nó t/át ba bốn cái rồi đ/á mạnh vào ng/ực.
Hạ Song Song bị đ/á văng ra sân, con trai Bạch Linh cũng bị tôi đ/á bay theo, hai đứa nằm chồng lên nhau như chó ăn vụng bột.
Hai đứa sói con bị đ/á văng ra sân, răng cửa g/ãy rơi lả tả, há mồm chảy m/áu gào thét thảm thiết.
Tôi vỗ tay phủi bụi, xõa tóc rồi cũng bắt đầu gào thét:
'Ch*t người ta rồi! Cả nhà họ Hạ đ/á/nh ch*t người ta rồi!'
5
Tiếng kêu của tôi khiến hàng xóm ùn ùn kéo đến.
Thấy cảnh tượng hỗn lo/ạn của nhà họ Hạ cùng Bạch Linh và hai đứa trẻ, ai nấy đều kinh ngạc.
Thấy người tới, tôi nhanh chóng ngồi bệt xuống sân, giả vờ ăn vạ trước mặt Vương Kim Hoa:
'Trời ơi đất hỡi! Thân tôi khổ quá! Khổ cực nuôi nấng mà bị đối xử tệ bạc! Hạ Kiến Quốc, cả nhà mày đều là đồ vô nhân tính, hợp sức đ/á/nh người ta.'
Nhà họ Hạ vốn tiếng x/ấu trong làng.
Vương Kim Hoa nổi tiếng là đàn bà lắm điều, hay gây gổ làm mất lòng nhiều người.
Bố Hạ Kiến Quốc ốm yếu nhưng thường xuyên đi tr/ộm dưa tr/ộm cà.
Khi bị bắt lại lấy cớ con trai làm sĩ quan quân đội để hù dọa:
'Con tao là quan lớn đấy! Dám động vào tao thử xem!
Tao khiến chúng mày cả đời không yên ổn!'
Thời đó có con làm quan quân đội là chuyện vô cùng vẻ vang.
Cả làng không ai dám đắc tội nhà họ Hạ, bị tr/ộm cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Giờ thấy nhà họ Hạ nội lo/ạn, lòng dân đương nhiên hả hê.
Dân làng xem náo nhiệt thấy tôi ngồi vạ khỏe mạnh liền bụm miệng cười.
Hạ Kiến Quốc hết đ/au, gi/ận tím mặt chỉ tay vào tôi: 'Đồ đàn bà đi/ên! Tô Hiểu Mai, mày đúng là đồ đi/ên rồ!'.
Ch/ửi tôi đi/ên thì tôi phải chứng minh cho hắn thấy thế nào là đi/ên thật.