“Trước lễ cưới, chỉ có mình em động vào điện thoại của chị.” Tôi nhìn thẳng vào cô ta như đang xem một trò hề, “Chu Điền, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Mười năm nhỉ? Mỗi khi nói dối, ngón trỏ tay trái của em luôn cào vào lòng bàn tay phải. Thói quen ấy, em vẫn chưa sửa được à?”

Chu Điền như bị bỏng, vội rụt tay lại nắm ch/ặt thành quả đ/ấm.

Sắc mặt cô ta trắng bệch.

“Em…” Môi cô r/un r/ẩy, định tiếp tục chối tội.

“Lâm Kiều Nguyệt.” Tôi thốt ra cái tên ấy.

Chu Điền ngẩng phắt đầu, đồng tử co rúm, lộ rõ vẻ kinh hãi tột cùng.

“Sao… sao chị biết cô ta?” Giọng cô lạc đi vì hoảng lo/ạn.

“Chuyện đó không quan trọng.” Tôi đứng dậy, từng bước tiến về phía cô.

Váy cưới lê trên sàn phát ra tiếng xào xạc.

Trong căn biệt thự trống vắng, âm thanh ấy càng thêm rõ rệt.

“Điều quan trọng là, tại sao em lại chọn hôm nay, dùng cách này để nói với chị?”

Chu Điền lùi một bước, lưng chạm vào bức tường lạnh ngắt.

Ánh mắt cô ta dán vào tôi, đủ mọi sắc thái hỗn độn: kh/iếp s/ợ, h/ận th/ù, và cả… sự đi/ên cuồ/ng của kẻ mất hết hy vọng.

“Tại sao ư?” Cô ta nhe răng cười gượng gạo, giọng chua chát, “Vì em chán ngấy rồi! Thẩm Vi Quang! Em phát ngán khi phải nhìn chị như con rối bị bịt mắt! Em gh/ét cay gh/ét đắng cái cảnh chị dùng khuôn mặt giống cô ta để hưởng thụ mọi thứ đáng lẽ thuộc về cô ấy!”

“Cố Nghiễn chưa bao giờ yêu chị! Người anh yêu là cô ta! Là Lâm Kiều Nguyệt đã ch*t ba năm trước!”

“Chị Thẩm Vi Quang là cái thá gì? Chẳng qua là bản sao may mắn có góc nghiêng giống cô ta thôi!”

“Mọi sự quan tâm, mọi cử chỉ dịu dàng của Cố Nghiễn dành cho chị đều là để nhìn xuyên qua chị mà tưởng nhớ cô ấy! Chị biết không? Ngay cả nước hoa chị dùng cũng là mùi hương cô ta yêu thích!”

“Mỗi lần anh nhìn chị, trong lòng đang nghĩ về người khác! Chị không thấy kinh t/ởm sao? Chị không thấy mình đáng thương sao!”

Cô ta gào thét như muốn trút hết bao năm uất h/ận.

Tôi lặng nghe.

Không một biểu cảm.

Đợi cô ta thở dốc ngừng lại, tôi mới lên tiếng, giọng điệu bình thản đến rợn người:

“Rồi sao? Chu Điền, em nói những điều này với động cơ cao thượng gì? Vì bênh vực công lý cho chị?”

“Hay là…” Tôi tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của cô, “Bởi em cũng thích Cố Nghiễn? Đã thầm thương tr/ộm nhớ bao năm? Nhưng chỉ có thể đứng nhìn anh ta cưới một ‘bản sao’?”

Chu Điền như bị bóc trần bí mật thầm kín, toàn thân r/un r/ẩy.

Ánh h/ận th/ù trong mắt lập tức nhường chỗ cho hoảng lo/ạn.

“Chị… chị bịa đặt!” Cô ta chối phắt nhưng giọng không còn chắc chắn.

“Chị có bịa hay không, em hiểu rõ hơn ai hết.” Tôi cười lạnh, “Ánh mắt em nhìn Cố Nghiễn hồi đại học, những bức ảnh em chụp lén anh ta, chị tưởng chị không biết sao?”

“Em cố ý tiếp cận chị, làm bạn thân, chẳng phải vì chị là người yêu của Cố Nghiễn? Em muốn thông qua chị để đến gần anh hơn?”

“Tiếc thay,” Tôi lắc đầu, giọng đầy vẻ thương hại tà/n nh/ẫn, “Chu Điền, em còn không xứng làm bản thay thế. Trong mắt Cố Nghiễn, chỉ có bạch nguyệt quang của anh. Dù sống hay ch*t, cũng chẳng bao giờ đến lượt em.”

“Im đi! Thẩm Vi Quang ngậm miệng lại!” Chu Điền như con thú đi/ên, gào thét lao đến, móng tay dài cào vào mặt tôi.

Tôi đã đề phòng từ trước.

Né người, đồng thời giơ chân.

“Á!”

Chu Điền vướng váy cưới, lại dẫm phải chân tôi giương ra, mất đà ngã vật xuống đất.

Chật vật nằm trên thảm, tóc tai rối bù, váy phụ dâu đắt tiền rá/ch đường chỉ.

Tôi nhìn xuống cô ta như nhìn đống rác.

“Chu Điền, đừng trêu gan chị nữa.” Giọng tôi lạnh như băng, “Chuyện hôm nay, kể cả việc em nhắn tin, chị có thể tạm thời không tính sổ. Nhưng với điều kiện, em phải c/âm miệng lại.”

“Nếu em dám hé răng nửa lời bên ngoài, hay giúp Cố Nghiễn đối phó chị…” Tôi cúi xuống, áp sát tai cô ta, từng chữ rành rọt, “Chị sẽ gửi toàn bộ chứng cứ em lợi dụng chức vụ biển thủ công quỹ công ty để c/ứu thằng em c/ờ b/ạc suốt bao năm qua vào hộp thư sếp của em. Nhân tiện, gửi kèm Cố Nghiễn một bản. Em nghĩ xem, nếu biết ‘cô em gái hiền lành’ sau lưng làm toàn chuyện bẩn thỉu, anh ta sẽ nhìn em thế nào?”

Chu Điền nằm bẹp, người cứng đờ, ngước lên nhìn tôi kinh hãi, mặt tái nhợt, môi run lẩy bẩy không thốt nên lời.

Chỉ còn lại đôi mắt đầy khiếp đảm.

“Giờ thì,” Tôi đứng dậy, phủi tay dù chẳng có bụi, “Cút ra khỏi đây.”

Chu Điền bò dậy chạy khỏi Thính Lan Uyển như m/a đuổi.

Cánh cửa đóng sầm.

Thế giới lại chìm vào tĩnh lặng.

Tôi đổ gục xuống ghế sofa.

Sức lực căng cứng nãy giờ tan biến, toàn thân r/un r/ẩy.

Điện thoại rung lên.

Là ảnh chụp mẹ gửi - bản sao phụ lục thỏa thuận tiền hôn nhân.

Chữ ký bay bướm của Cố Nghiễn hiện rõ trên giấy trắng mực đen.

Vũ khí hạt nhân của tôi đã vào tay.

Ngay sau đó, ba gọi đến.

“Con gái! Nhà đã treo b/án rồi! Lão Vương tự tay xử lý, niêm yết giá c/ắt lỗ! Thông tin vừa đăng, mấy ông môi giới gọi như mưa! Đều bảo giá này như cho không!”

Giọng ba đầy phấn khích và quyết liệt.

“Tài khoản cũng đóng băng theo yêu cầu của con! Thẻ phụ của Cố Nghiễn coi như vứt! Xe hắn tặng con, ba đã nhờ người khóa trong garage nhà mình! Chìa khóa nằm đây!”

“Ba làm tốt lắm.” Tôi nhếch mép.

“À này,” Giọng ba trầm xuống, “Cố Nghiễn gọi thẳng đến chỗ ba rồi. Hắn nói con ngỗ ngược, bắt con lập tức về xin lỗi, không thì hậu quả khôn lường. Hừ! Ba m/ắng cho một trận! Bảo hắn có giỏi thì tìm ba!”

“Còn ông ta, Cố Trường Hà con cáo già, cũng gọi ‘quan tâm’, giọng lưỡi đầy đe dọa, bảo thanh niên cãi nhau đừng ảnh hưởng hợp tác hai nhà, khuyên ba dỗ con… Phỉ! Tưởng nhà họ Thẩm dễ b/ắt n/ạt sao?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thế Thân Bạch Nguyệt Quang? Tôi Trực Tiếp Lật Bàn!

Chương 9
Vào ngày cưới, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. 「Anh ấy cưới bạn, chỉ vì khuôn mặt bên của bạn giống với người yêu đầu đã mất của anh ấy.」 Ánh sáng từ màn hình điện thoại làm mắt tôi đau nhói. Nhạc nền là 'Bài hát đám cưới', người dẫn chương trình đang đọc với giọng điệu đầy tình cảm: 「Cô Thẩm Vi Quang, cô có muốn lấy ông Cố Nghiễm làm chồng không, dù nghèo khó hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật……」 Dưới sân khấu ngồi hàng trăm khách mời. Bố mẹ tôi, bố mẹ anh ấy, cười tít mắt. Người bạn thân nhất của tôi, Châu Điềm, là phù dâu, đứng ở vị trí gần tôi nhất, mắt hơi đỏ, khuôn mặt đầy xúc động. Cố Nghiễm mặc bộ vest may đo bảnh bao, đứng đối diện tôi, hơi cúi đầu nhìn tôi. Ánh mắt anh ấy sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, như vô số lần trước đây, chăm chú như thể cả thế giới chỉ có mình tôi. Trước đây, tôi sẽ chìm đắm trong ánh mắt như vậy. Cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới. Nhưng bây giờ, tôi nhìn vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, mỗi chữ như một cây kim tẩm độc, đâm sâu vào trái tim tôi.
Hiện đại
Gia Đình
Báo thù
0