Ở chỗ Triệu Quốc Hoa, từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy mình n/ợ anh điều gì. Để bảo vệ chút tự trọng của tôi, anh vừa đề bạt tôi lại vừa mài giũa tôi không chút thương tiếc.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, khẽ mấp máy đôi môi đang mím ch/ặt, hai chữ "cảm ơn" bật ra khỏi miệng. Triệu Quốc Hoa quay lại đúng lúc, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh vẫn không cười, nhưng vẻ mặt không còn lạnh lùng xa cách như trước. Thay vào đó là sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Trên đường về, tôi mời Triệu Quốc Hoa ăn tô mì bò 18 nghìn. Anh ăn quá điềm đạm. Tôi húp sùm sụp rồi giảng giải: "Ăn mì phải thế này, nhìn này, như vầy nè..."
Triệu Quốc Hoa ăn hết tô mì một cách ngon lành rồi nói: "La Gia, em nói đúng đấy, 20k lẩu thả cay còn ngon hơn bò bít tết 2 triệu, tô mì bò 18k này cũng chẳng kém cạnh..."
Tôi sợ anh nói nữa lại thốt lời tỏ tình mất. Vội ngắt lời: "Đương nhiên rồi, em cũng coi như gián tiếp cho anh mở mang tầm mắt đó..."
Triệu Quốc Hoa cười: "Quê em đẹp lắm, đẹp hơn cả thành phố X. Hôm đó đến nhà em, anh đã nghĩ có lẽ mình nên xây một ngôi nhà ở đây, già rồi về đây dưỡng lão..."
Tôi nhìn anh, không biết nói gì. Bố mẹ Triệu Quốc Hoa sống ở biệt thự sơn lâm, còn anh ở khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố X, phong cảnh đâu thua quê tôi. Lời nói của anh ẩn ý quá lớn, tôi không dám suy diễn bừa.
Triệu Quốc Hoa đứng dậy, nhìn tôi đang ngẩn ngơ nói: "Đi thôi, anh đưa em về..."
9.
Ba năm sau, tôi dựa vào năng lực bản thân leo lên vị trí tổng giám đốc bộ phận. Đãi ngộ và lương bổng cũng tăng theo.
Đêm giao thừa năm ấy, thành phố X tuyết rơi dày. Lạnh hơn mọi năm. Bố mẹ tôi đã chuyển ra từ trung tâm dưỡng lão. Giờ đây, chúng tôi sống trong căn hộ ba phòng khách. Ánh đèn ấm áp và mâm cơm ngon lành khiến hạnh phúc này lên đến đỉnh điểm.
Ngoài trời pháo hoa rực rỡ, nhưng lòng tôi lại vô cùng tĩnh lặng. Trong tim không có ai khác. Chỉ có Triệu Quốc Hoa.
Tôi tránh bố mẹ gọi điện cho anh. Trước đó, tôi đã lướt hết facebook anh mấy lượt. Anh từng nói, nhờ có tôi mà anh học được cách hòa hợp với bố mẹ.
Đêm giao thừa này, anh đoàn tụ với gia đình cách tôi 20km. Cái Tết này thực sự đặc biệt.
Anh nghe điện thoại mà không chút ngạc nhiên. Như thường lệ bình thản nói: "Chúc mừng năm mới."
Tôi ngẩng mặt nhìn trời, trong tiếng ồn ào nói: "Triệu tổng, cảm ơn anh."
Anh cười: "Thực ra, anh mới là người nên cảm ơn em..."
Anh bắt đầu kể lể: "Trước khi em đến, thư ký của anh thay như xoay bánh xe, không ai chịu nổi tính khí x/ấu của anh, chỉ có em ở lại..."
Anh nói càng lúc càng nhiều, những ký ức k/inh h/oàng của tôi bỗng được anh tô vẽ thành chuyện tốt đẹp. Cũng giúp tôi thấy được, dưới góc nhìn của Triệu Quốc Hoa, tôi đã nhẫn nhục làm việc cho anh thế nào.
Cho đến khi tôi thành thật thốt ra: "Thực ra Triệu tổng... em làm những điều đó không phải vì anh..."
Tôi biết mình đang phá hỏng không khí. Nhưng tôi vẫn phải nói thật: "Em làm vì tiền..."
Triệu Quốc Hoa cũng bật cười, còn phá đám hơn tôi: "La Gia, em không xinh lắm, vụng về, đôi lúc vô tâm, hay chê bai anh, chẳng có ưu điểm gì nổi bật, lại còn lưỡi d/ao..."
Tôi van xin: "Dừng lại đi, Triệu tổng, cho em ăn Tết yên ổn đi..."
Triệu Quốc Hoa nói nốt câu cuối: "Nhưng em rất trung thực, kiên cường, anh rất thích..."
[Tổng giám đốc lạnh lùng đã yêu con nhộng bền bỉ là tôi]
Dòng bình luận này hiện lên trong đầu tôi. Đến khi nào anh cúp máy tôi cũng không hay.
10.
Năm 28 tuổi.
Bố tôi qu/a đ/ời.
Mẹ con tôi gắng gượng dọn đồ của bố, rồi tiễn đưa bố bằng cả vẻ trang trọng nhất. Suốt thời gian dài, mẹ cứ ngẩn ngơ. Để bà sớm vượt qua nỗi đ/au, tôi thường xin nghỉ ở nhà cùng mẹ.
Cái ngày Triệu Quốc Hoa và người cha huyền thoại của anh bắt tay hòa giải trước truyền thông, tôi nhận được quyết định điều chuyển. Công ty con đang thiếu quản lý cấp cao, tôi sắp nhậm chức phó tổng.
Trong buổi tiệc chia tay đồng nghiệp tối đó, Triệu Quốc Hoa không mời mà đến. Anh mang theo chai rư/ợu ngon, vẫn không ngại ánh mắt mọi người ngồi cạnh tôi. Suốt buổi nói cười vui vẻ, khiến đồng nghiệp - vốn e dè trước mặt anh - phải thay đổi ấn tượng.
Tan tiệc, anh không rời đi như mọi người. Mà cùng tôi đi dọc con phố. Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng. Từ nay xa cách ngàn dặm, khó có dịp gặp mặt chỉ qua một cuộc gọi. Nhưng tôi lại sợ anh sẽ giữ tôi lại. Nếu anh giữ, với ơn nghĩa anh dành cho tôi, từ chối thật khó nói.
Đang phân vân, Triệu Quốc Hoa đột nhiên dừng bước nhìn tôi: "La Gia, anh chân thành chúc mừng em. Nhìn em ngày càng tốt hơn, anh thật sự tự hào..."
Chúng tôi đi bộ một tiếng. Suốt thời gian đó, anh không giữ tôi lại, cũng không tỏ tình. Chúng tôi nói về nhiều chuyện. Từ ngày đầu gặp mặt, đến những thay đổi hiện tại.
Cuối cùng, Triệu Quốc Hoa đưa tôi về nhà. Trước khi xuống xe, anh bất ngờ nói: "La Gia, nếu một ngày em thấy mệt, không bay nổi nữa, cần dừng chân, hãy tìm anh đầu tiên."
Tôi mở cửa xe, chân thành đáp: "Em sẽ nhớ."
11.
Sau khi đóng quân ở thành phố L, mối qu/an h/ệ giữa tôi và Triệu Quốc Hoa trở thành "bạn chat". Anh thường gửi lời hỏi thăm lịch sự. Nhưng cách hỏi thăm của anh chân thành như... người lớn tuổi. Dù không hợp meme hiện đại, nhưng không ai thay thế được sự quan tâm thấu tim này của Triệu Quốc Hoa.
Ví dụ 7h tối, khi tôi đang ăn bữa đầu tiên trong ngày, anh đột ngột gọi điện.