10
Tôi tìm được công việc mới.
Bố mẹ Trần Lẫm bắt đầu gọi điện cho tôi. Hồi tôi thông báo ly hôn trong nhóm chat, họ im thin thít, giờ mới cuống lên.
Vì lịch sự, tôi nghe cuộc gọi đầu tiên, giải thích rõ tình hình, những cuộc gọi sau không nghe nữa.
Ông chủ công ty mới - Trình Cách là người quen cũ. Suốt thời gian qua, tôi và Trần Lẫm cãi nhau phần lớn cũng vì anh ta.
Lý do đơn giản: anh ta từng theo đuổi tôi.
Vừa nhận việc, đồng nghiệp đã xì xào bàn tán.
"Cô không biết sao? Ông chủ đích danh đòi nhận cô về đấy."
"Hai người rốt cuộc có qu/an h/ệ gì thế?"
Những câu hỏi dồn dập khiến tôi ngượng ngùng, đành trả lời qua quýt là bạn bè.
Tối đó, Trình Cách nhắn tin lịch sự hỏi: "Tiện đường, tôi đưa em về nhé?"
Tôi thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu."
Ngay sau đó, một cuộc gọi khác gọi đến: "Cô là người nhà bà Tần Phượng Hà phải không?"
"Bà ấy bị xe đ/âm, cô đến Bệ/nh viện Nhân dân số 1 ngay đi."
Tôi đứng ch/ôn chân, không ngờ bà nội lại lên thành phố.
Vội vã chạy đến nơi, bà nội nhìn tôi áy náy xin lỗi: "Bà định lên thăm cháu, ai ngờ không để ý đèn giao thông."
Tôi kiểm tra kỹ từ đầu đến chân, bác sĩ cam đoan chỉ cần dưỡng vài tháng là khỏi, lòng tôi mới yên.
Nhưng bà cứ băn khoăn: "Lại làm phiền cháu rồi."
Câu này chính là Trần Lẫm nói với bà. Hồi đó bà sống chung với chúng tôi.
Trí nhớ bà không tốt, đường phức tạp chút là lạc ngay.
Tôi không thể nh/ốt bà trong nhà mãi, nên dẫn bà đi dạo công viên gần nhà, dạy đi dạy lại cách nhận đường.
Thế mà mười lần vẫn có ba lần bà lạc lối.
Nhưng bà là bà nội tôi, tôi sẵn sàng đón bà về mỗi lần như thế.
Có đợt công tác nửa năm, một lần bà không tìm được đường về, tôi đành gọi cho Trần Lẫm.
Anh đưa bà về nhà, vài hôm sau bà lại lạc.
Trần Lẫm lại đón bà về, xong bà gọi điện bảo muốn về quê.
Tôi không đồng ý, Trần Lẫm khuyên: "Trăn Trăn, cho bà về đi, bà ở đây chỉ thêm phiền phức."
Lúc ấy tôi bận tối mắt, cũng ngại làm phiền Trần Lẫm tiếp.
Nên hỏi bà: "Bà thực sự muốn về quê ạ?"
Bà gật đầu: "Ừ."
Bà vui vẻ thu xếp đồ đạc về quê. Nửa tháng sau tôi rảnh rang mới chợt nhận ra, vội gọi điện: "Bà không hề phiền phức chút nào."
Bà cụ vui vẻ kể chuyện nuôi vịt thả cá ở quê, tôi tưởng chuyện qua rồi. Nhưng giờ nghe bà buột miệng nói câu ấy, tôi mới biết bà đã tự ái bấy lâu.
Nhìn vẻ lo lắng của bà lúc này, tôi chợt nhận ra mình đã nhẫn nhịn và thay đổi vì Trần Lẫm nhiều đến thế nào.
Tôi ở lại thành phố, cố gắng ki/ếm tiền cũng vì bà.
Cuối cùng lại vì lời Trần Lẫm mà đuổi bà về quê, đúng là tôi sai rồi.
Tôi nắm tay bà, nói: "Không phiền đâu ạ."
"Bà cứ ở lại đây với cháu."
11
Đổi công việc mới, chăm sóc bà nội, lại thêm điện thoại liên tục từ bố mẹ Trần Lẫm - bao nhiêu việc đ/è nặng lên vai.
Đúng đợt giao mùa, tôi bị cảm nặng hành hạ. Sáng mở mắt đã thấy nghẹt mũi, đ/au họng, toàn thân rã rời.
Không đến bệ/nh viện, tôi uống th/uốc rồi thẳng đến công ty.
Chiều hôm ấy, định chợp mắt chút tại văn phòng, ai ngờ tỉnh dậy đã thấy mình nằm viện.
Quay đầu thấy Trình Cách ngồi cạnh, anh vừa nhận ra tôi tỉnh đã vội đứng lên gọi bác sĩ.
Anh đặt cốc nước ấm bên tay tôi, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Thấy tôi gật đầu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng nghiệp phát hiện em sốt cao ngất xỉu, anh mới đưa em vào viện."
Còn nửa bình nước muối, nhưng tôi nghĩ đến bà nội, liền hỏi bác sĩ: "Tôi về trước được không?"
Bác sĩ nhíu mày: "Không khuyến khích đâu."
Trình Cách tiếp lời: "Em đừng lo, anh đã nhờ người chăm sóc bà rồi. Nói với bà là em tăng ca đột xuất, em nhắn tin lại kẻo bà lo."
Mọi việc anh sắp xếp chu toàn, tôi chân thành nói: "Cảm ơn anh."
Anh ngồi xuống cạnh giường, trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng: "Trông em kiệt sức lắm, dạo này có chuyện gì sao? Kể anh nghe được không?"
Chúng tôi là bạn cấp ba, cùng đỗ vào một trường đại học. Từ hồi đại học anh đã theo đuổi tôi.
Nhưng tôi không hiểu mình có điểm gì khiến anh thích.
Tôi lại từ chối: "Trình Cách, em không thích anh, thật sự không cần tốn công vô ích."
Anh không đáp, với tay lấy quả quýt từ giỏ trái cây bên cạnh.
Cẩn thận bóc từng múi quýt.
Rồi đưa cho tôi: "Ăn không? Anh nhớ em thích mà."
Tôi lắc đầu, anh ngồi đó tự ăn hết quả quýt.
"Ít nhất cho anh một cơ hội đi."
Không đợi tôi trả lời, anh đứng dậy rời đi.
12
Trình Cách chưa đi xa. Khi tôi truyền xong nửa bình nước muối, mở cửa ra thì thấy anh vẫn ngồi ở ghế đ/á hành lang.
Thấy tôi, anh lập tức đứng lên đưa túi th/uốc cảm.
Anh trao th/uốc cho tôi, kiên nhẫn dặn dò cách uống.
"Anh nhờ bác sĩ kê thêm ít th/uốc, tối nay nếu sốt thì uống viên này."
"Loại này ngày uống hai lần, th/uốc tiêu viêm."
"Còn gói này mỗi ngày một lần."
Tôi nhận túi th/uốc, chuyển khoản trả tiền cho anh, cố tình giữ khoảng cách giao tiếp.
Chưa kịp quay lưng, có tiếng gọi tôi.
"Tần Trăn."
Ngoảnh lại, Trần Lẫm đứng cuối hành lang, bên cạnh là Giang Tri Ý.
Trần Lẫm bước nhanh về phía tôi, nhận ra Trình Cách liền chỉ tay: "Thì ra là vì anh."
"Hai người đến với nhau từ khi nào?"
"Tôi và Tần Trăn chưa ly hôn, anh đã vội làm kẻ thứ ba sao?"
Tôi vừa truyền nước xong, đầu óc còn mơ màng, chưa kịp phản ứng.
Trình Cách nhíu mày: "Tôi đang theo đuổi Trăn Trăn. Anh Trần, hai người sớm muộn gì cũng ly hôn, tôi có quyền được yêu chứ?"
Trần Lẫm gằn từng tiếng "tốt lắm", rồi chỉ thẳng vào mặt tôi: "Tần Trăn, em lấy người khác chọc tức tôi, giỏi lắm."
Tôi không hề có ý đó, cũng chẳng muốn tranh cãi.
Nhưng chưa kịp mở miệng, cô gái phía sau đã kéo tay áo Trần Lẫm.
Khẽ nói: "Trần tổng, em đ/au quá."
Câu nói này lập tức chuyển hướng chú ý của Trần Lẫm. Cô gái mặt mày tái nhợt nhăn nhó, anh ta lập tức quay người rời đi.