9
"Trương Gia Hạo! Em nhìn thẳng vào mắt chị!"
Tôi gần như đang gào thét.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!"
Cuối cùng em trai cũng không chịu nổi, nhắm nghiền mắt trong tuyệt vọng, giọng nghẹn ngào.
"Chị ơi, đừng hỏi nữa... chuyện đã qua rồi..."
"Qua rồi?"
"Với em thì qua rồi, nhưng với chị, đó là cơn á/c mộng đ/è nặng suốt mười năm!"
"Hôm nay em phải nói rõ cho chị!"
Có lẽ vẻ mặt tôi lúc này quá dữ dội.
Cuối cùng em trai cũng ấp úng gỡ ra từng mảng sự thật đã bị ch/ôn vùi hơn chục năm.
Hóa ra, ngày ba tôi gặp nạn.
Không phải đi m/ua bút chì tô đáp án cho tôi.
Cơ quan ông phát vé miễn phí cho khu vui chơi dưới nước mới mở.
Chỉ được dẫn theo một đứa trẻ.
Thế là mẹ tôi quyết định, nhân lúc tôi còn đang học thêm cuối tuần.
Để ba dẫn em trai đi chơi.
Lúc đó Gia Hạo mới 11 tuổi, nhìn thấy cửa hàng kem mới mở đối diện khu vui chơi thì đứng ch*t trân.
Khăng khăng đòi ba m/ua cho.
Ba tôi sang đường lúc đó không để ý xe cộ.
Một chiếc xe tải mất lái đã lao thẳng tới.
10
Tôi buông tay em trai ra.
Toàn thân như bị rút hết sức lực, ngã vật ra ghế sofa.
Tai ù điếng.
Đầu óc trống rỗng.
Khu vui chơi nước.
Cây kem.
Thì ra... là như vậy.
Tôi mất rất lâu mới thốt lên thành tiếng, từng chữ như bị ép ra từ cổ họng.
"Thế... cây bút chì tô đáp án?"
"Tại sao mẹ lại lừa chị?"
Trương Gia Hạo cúi đầu, không dám nhìn tôi.
"Mẹ bảo..."
Giọng em nhỏ như muỗi vo ve.
"Mẹ bảo lúc đó em còn quá nhỏ, sợ em nghĩ quẩn, để lại sang chấn tâm lý."
"Cũng sợ... sợ họ hàng biết chuyện, sẽ đàm tiếu sau lưng, đổ lỗi em gi*t ch*t ba."
Thế đấy.
Để bảo vệ đứa con trai mới 11 tuổi.
Để nó có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ, không phải gánh chút trách nhiệm nào.
Bà ấy chọn cách chuyển toàn bộ gánh nặng tội lỗi đủ để đ/è bẹp một con người.
Lên đôi vai đứa con gái mười tám tuổi sắp thi đại học.
11
Tôi không nhớ rõ cuối cùng đã đẩy em trai ra cửa thế nào, chỉ nhớ nó liên tục lặp đi lặp lại "Chị ơi em xin lỗi".
Còn tôi như người mất h/ồn, máy móc xô đẩy rồi đóng sầm cửa lại.
Đến khi tỉnh táo lại, phòng khách đã tan hoang.
Tôi ngồi bệt giữa đống hỗn độn, thở gấp.
Lồng ng/ực đ/au nhói, nhưng không rơi nổi giọt nước mắt.
Mười năm trời, tôi sống trong dày vò tự trách vì cái ch*t của cha.
Hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng công phu.
Tôi đi/ên cuồ/ng muốn biết sự thật về cái ch*t của ba, tận mắt nhìn thấy sự thật tàn khốc đó.
Tôi bật dậy, vội vàng lau nước mắt, túm lấy áo khoác và chứng minh nhân dân lao ra ngoài.
Đến đội cảnh sát giao thông, tôi gần như xông thẳng vào phòng trực.
Khi tôi lắp bắp nhắc tên ba, năm xảy ra t/ai n/ạn, nước mắt lại ứa ra.
Họ nhìn đôi mắt đỏ hoe và tấm chứng minh nhân dân nhàu nát trong tay tôi, thở dài dẫn tôi đến kho lưu trữ.
Trong lúc nhân viên lục lại hồ sơ.
Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi, nín thở chờ đợi.
Khi tập hồ sơ ố vàng được đưa cho tôi, các ngón tay tôi run lẩy bẩy.
Hơi thở tôi như ngừng lại.
[Địa điểm xảy ra t/ai n/ạn: Vạch kẻ đường trước cổng khu vui chơi nước Hoan Lạc Đại Đạo, quận Đông Thành.]
Khu vực đó, không hề có hiệu sách nào.
Ánh mắt tôi dán ch/ặt vào bức ảnh hiện trường vụ t/ai n/ạn.
Ba tôi nằm bên vạch kẻ đường, thân thể vặn vẹo không tự nhiên.
Trong số đồ đạc rơi vãi quanh ông, có một chiếc kem ốc quế tan chảy nát bét, kem tươi và sốt sô cô la nhòe nhoẹt dưới đất.
Tôi chưa kịp hồi phục từ sự thật tà/n nh/ẫn này.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Là em trai tôi, Trương Gia Hạo.
[Chị ơi, chị đừng nói với mẹ chuyện này được không?]
[Đều tại em lỡ lời, mẹ già rồi, tim lại không tốt, chị đừng kích động bà ấy nữa.]
Nhìn dòng tin nhắn này, tôi bỗng bật cười.
Cười đến rơi nước mắt.
Đến lúc này, điều nó nghĩ đến vẫn không phải nỗi oan ức tôi gánh chịu suốt mười năm.
Nó chỉ nghĩ đến việc đừng làm mẹ bị kích động.
Tôi lau khô nước mắt, ngón tay gõ lạnh lùng trên màn hình.
[Được.]
[Chị đã nghĩ thông rồi, không nên trách mọi người.]
[Chúng ta... vẫn là một nhà.]
Đầu dây bên kia, Trương Gia Hạo trả lời ngay.
[Chị nghĩ vậy thì tốt quá!]
[Em đã bảo chị là người độ lượng nhất mà!]
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Độ lượng ư?
Không.
Chỉ là tôi cảm thấy, tha thứ cho họ như vậy thì quá dễ dàng.
Một ý nghĩ đang trỗi dậy đi/ên cuồ/ng trong lòng tôi.
12
"Mẹ, là con đây."
"Con đã suy nghĩ rất nhiều, lần trước là do con quá bồng bột, không nên làm mẹ mất mặt trước mặt họ hàng như vậy."
"Con muốn mời mẹ và em trai, cùng mấy vị họ hàng hôm trước đi ăn cơm."
"Con sẽ xin lỗi mọi người trực tiếp."
Đầu dây bên kia, mẹ im lặng giây lát, cân nhắc độ chân thật trong lời tôi.
Tôi tiếp tục: "À, còn chiếc vòng Đế Vương Lục con vẫn luôn muốn tự tay tặng mẹ, coi như lời xin lỗi của con được không?"
Quả nhiên, bà do dự.
"... Con nói gì lạ vậy, người một nhà làm gì có h/ận th/ù qua đêm."
Giọng bà dịu xuống.
"Được rồi, vậy con chọn địa điểm đi."
Cúp máy, tôi nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ.
Mẹ ạ, vở kịch này, chúng ta sẽ cùng nhau diễn.
Chỉ không biết, mẹ có thể cười đến cuối cùng không.
Bữa tiệc được đặt ở một nhà hàng Trung Hoa sang trọng.
Trong phòng VIP, vẫn những gương mặt cũ.
Mẹ tôi ngồi chỗ chủ tọa, nở nụ cười đắc ý đầy tự mãn.
Họ hàng nhìn tôi với ánh mắt khác nhau, nhưng đều toát lên vẻ "thích thú ngồi xem kịch".
Chờ đợi màn sám hối của tôi.
Tôi đứng dậy, nâng ly rư/ợu.
"Mẹ, các cô chú bác trong họ, lần trước là cháu không biết điều, nói năng quá đáng, là lỗi của cháu."
Tôi ngửa cổ uống cạn ly rư/ợu trắng.
Chất lỏng cay x/é bỏng rát cổ họng, dạ dày quặn thắt.
Nhưng trên mặt tôi vẫn nở nụ cười đoan trang.
"Ly này, cháu tự ph/ạt."
Gương mặt mẹ tôi hoàn toàn giãn ra.