– Cô cút đi! Cút ngay khỏi nhà họ Cố! Từ nay về sau đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa, nhà họ Cố không chào đón cô! Cô được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ bé, còn con gái ruột của tôi lại bị mẹ cô đối xử tệ bạc!

– Tại sao bà ta dám đổi con của tôi!

– Đã tráo con rồi, tại sao bà ta không một chút áy náy, cũng chẳng đối xử tử tế với nó? Con bà ta là bảo bối, chẳng lẽ con tôi không phải sao? Người đàn bà đ/ộc á/c đó đáng bị đày xuống địa ngục!

Tống Trân Châu cũng khóc lóc van xin mẹ tôi: – Mẹ ơi, mẹ đừng như thế, đừng gh/ét con. Con là Trân Châu mà.

– Con nghĩ tim mẹ sắt đ/á lắm sao? Giá như chuyện con và Thiện Thiện bị nhầm lẫn do vô tình, mẹ đã không trách con và mẹ con.

– Nhưng mẹ con không những cố ý tráo đổi hai đứa, còn đối xử tệ với con ruột của mẹ. Con có biết khi xem từng trang tài liệu về cuộc đời Thiện Thiện, mẹ đ/au đớn thế nào không? Tim mẹ như bị x/é nát từng mảnh, nó đang rỉ m/áu! Rỉ m/áu không ngừng!

Giọng mẹ nghẹn ngào, từng chữ thấm m/áu: – Mẹ biết trong lòng con oán mẹ đuổi con đi. Nhưng mẹ không thể nào giữ con lại nhà họ Cố. Bởi chỉ cần con ở đây một ngày, tim con gái ruột mẹ lại thêm một vết thương.

– Con bảo mẹ con tráo trẻ cũng là bất đắc dĩ, vì không có tiền chữa bệ/nh cho con!

– Nhưng bệ/nh của con đã khỏi hẳn năm mười tuổi. Mẹ không tin suốt bao năm bà ta không để ý tới con, không thăm dò tin tức. Thế tại sao khi con khỏi bệ/nh, bà ta không đổi hai đứa trở lại?

– Nếu không phải vì Thiện Thiện tình cờ phát hiện mình không phải con ruột, lúc nào bà ta mới hé lộ sự thật? Hay bà ta định giấu kín chuyện này cả đời, để con sống cuộc đời sung sướng còn con ruột mẹ thì bơ vơ ngoài kia!

Mẹ kích động, lòng tràn đầy h/ận th/ù.

Tống Trân Châu bị bảo vệ lôi thẳng ra cổng.

Mẹ ôm ch/ặt tôi vào lòng.

Giọt nước mắt mẹ rơi trên mu bàn tay, nóng hổi.

Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc lạ lẫm chưa từng có, ấm áp lạ thường.

Đây chính là tình yêu của mẹ sao?

5

Khi tôi đề nghị bố mẹ cho làm trợ lý cho bố ở công ty, và đã đi làm được một tuần.

Người anh trai nuôi của tôi trở về.

Hơn nữa còn dẫn theo Tống Trân Châu tiều tụy.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta không chút vui mừng, chỉ toàn chán gh/ét và bài xích.

Mở miệng là lời thẳng thừng:

– Bố mẹ sao có thể đối xử với Trân Châu như thế! Người phạm sai lầm là mẹ cô ấy, bản thân cô ấy cũng là nạn nhân!

– Sống với gia đình suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng phát hiện mình chỉ là đồ giả, cô ấy mới là người đ/au khổ nhất! Sao bố mẹ có thể đuổi cô ấy đi đúng lúc cần gia đình nhất?

– Hơn nữa bố mẹ nuôi nấng Trân Châu hơn hai chục năm, dù gì cũng có tình cảm. Giờ vì đứa con ruột mới về mà đuổi đứa đã nuôi bao năm? Chẳng lẽ tình cảm bao năm không bằng mối qu/an h/ệ huyết thống hư ảo? Hay là em gái ruột của con đã bỏ bùa mê gì khiến bố mẹ mất hết lý trí?

Cố Dữ An nheo mắt nhìn tôi đầy á/c ý.

– Nói cho cùng cũng do em số mệnh kém cỏi, đầu th/ai vào nhà này nhưng vô duyên vô phận, vừa sinh ra đã bị đổi chỗ.

– Trân Châu tuy đầu th/ai không may nhưng mệnh hưởng phúc, có duyên với nhà ta. Hai người ra nông nỗi này, biết đâu do kiếp trước em tạo nhiều á/c nghiệp nên kiếp này gặp họa, còn Trân Châu tích đức nên kiếp này may mắn, được làm người nhà!

– Cố Dữ An, đủ rồi! Con có biết em gái con chịu bao nhiêu khổ cực vì mẹ Trân Châu không? Dám nói bậy ở đây! – Mẹ ruột tôi quát lớn.

– Con thấy bố mẹ già rồi lú lẫn! Một đứa con gái được đầu tư bao công sức, tiền bạc, tài nguyên để nuôi dạy, với một đứa lớn lên trong khu ổ chuột, không biết phép tắc, hành xử ti tiện. Người thông minh đều biết chọn ai!

– Hơn nữa con bé đã hơn hai mươi tuổi, đâu có tình cảm gì với bố mẹ. Lý do muốn ở lại nhà này chỉ vì tham tiền. Sao bố mẹ có thể m/ù quá/ng thế? Cho nó ít tiền rồi đuổi đi, cả nhà bốn người sống yên ổn không tốt sao?

Mẹ tôi tức đến đ/au thắt ng/ực.

Bố tôi cũng thở dồn dập vì gi/ận.

Tôi vội an ủi, đỡ hai người ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhưng bị Cố Dữ An lạnh lùng ném vào câu: – Giả tạo!

Không biết trải qua chuyện gì, Tống Trân Châu trở nên nhút nhát, lần này cô ta im lặng nép sau lưng Cố Dữ An.

Anh trai nuôi Cố Dữ An nắm ch/ặt tay Tống Trân Châu: – Từ nay Trân Châu tiếp tục ở nhà, không ai được đuổi cô ấy đi!

Anh ta liếc tôi: – Cô ấy vẫn ở phòng cũ, ai đang chiếm phòng đó thì dọn ra ngay!

Trước khi bố mẹ kịp lên tiếng.

Tôi đồng ý ngay: – Được thôi.

Tôi trấn an bố mẹ: – Không sao đâu, nhà mình nhiều phòng mà, thêm một người bớt một người cũng chẳng sao.

Bố mẹ nhìn nhau, cuối cùng thở dài: – Vậy Dữ An con phải dọn qua phòng khách.

– Vâng.

Cố Dữ An ngơ ngác một lúc mới nhận ra điều bất ổn, thốt lên: – Hả...?

– Thiện Thiện về ở phòng con, vì ở phòng Trân Châu cháu thấy không thoải mái. Nên bố mẹ định khi con về sẽ cho con ở phòng Trân Châu. Nhưng giờ con muốn Trân Châu ở lại phòng cũ, vậy con chịu khó nhường phòng cho cô ấy, dọn qua phòng khách vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm