Cô ấy kéo tôi than thở hồi lâu,
chuyện cũng chỉ là Tống Lạc Kỳ ỷ thế hiếp người, những việc này tôi đã nghĩ tới trước khi đi.
Đến giờ tan làm,
tiếng cười nói vang lên ngoài cửa,
Tống Lạc Kỳ nhảy cẫng lên như chim hoàng anh nhỏ líu lo quanh Thẩm Ích không ngừng.
Dù không đáp lại từng câu,
nhưng nụ cười hạnh phúc trên mặt anh khiến tôi không thể làm ngơ.
Chỉ có điều nụ cười ấy biến mất khi anh phát hiện sự có mặt của tôi.
"Kim Việt, sao em về không báo cho anh biết, anh có thể đi đón em..."
Giọng anh có chút hoảng hốt, căng thẳng.
Tôi không nhịn được gãi tai,
một tháng không nghe giọng Thẩm Ích, sao giờ lại chói tai đến thế.
Tôi ngồi bắt chéo chân giữa ghế sofa, nhấp ngụm trà:
"Em có gửi tin nhắn, chỉ là anh không thấy thôi."
Thẩm Ích không tin, lập tức lấy điện thoại lướt màn hình hồi lâu.
Rõ ràng, tôi không còn là tin nhắn đầu trang WeChat của anh nữa.
Dù có gửi tin cũng bị chìm nghỉm giữa trăm tin khác, anh không thấy cũng là chuyện thường.
"Xin lỗi, hôm nay anh họp suốt ngày nên không thấy tin nhắn của em, lần sau sẽ không thế nữa."
Thẩm Ích cất điện thoại, vô thức xin lỗi tôi.
"Hôm nay tổng Thẩm đã rất mệt rồi, phu nhân thông cảm cho anh ấy chút đi."
Tống Lạc Kỳ đứng bên cạnh tỏ ra không hài lòng, cô ta không chịu nổi việc một người suốt ngày rong chơi như tôi lại được nhận lời xin lỗi.
"Tống Lạc Kỹ em lên lầu trước đi, chuyện giữa chúng tôi tạm thời chưa đến lượt em lên tiếng."
Thẩm Ích lạnh mặt đẩy nhẹ eo Tống Lạc Kỳ,
cô ta bĩu mỏ ngoảnh đầu ba bước một lần miễn cưỡng đi về phòng khách.
11
"Hơn một tháng rồi, bố cô ấy vẫn chưa qua cơn nguy hiểm?"
Tôi nghiêng đầu cười hỏi.
Thẩm Ích há miệng, lời muốn nói nghẹn lại.
Tôi đi vòng ra sau lưng anh, đặt hai tay lên vai anh, xoa bóp nhẹ nhàng.
"Vật trẻ trung xinh đẹp thì ai chẳng thích, em hiểu mà."
"Anh không phải loại người đó, em rõ mà."
"Nên Thẩm Ích à, em có thể không quan tâm chuyện bên ngoài của anh, nhưng anh phải nhớ mình chỉ có một mái nhà."
Người đàn ông dưới tay dường như không ngờ tôi sẽ nói vậy, cứng đờ vai gáy.
Mãi sau anh mới quay lại ôm eo tôi, cúi đầu vào người tôi đầy áy náy:
"Xin lỗi, là anh không quan tâm đến cảm xúc của em, ngày mai anh sẽ tìm chỗ khác cho cô ấy."
"Kim Việt, em thông cảm cho anh thế khiến anh thực sự cảm thấy x/ấu hổ, em hãy tin rằng trong lòng anh chỉ có em là quan trọng nhất."
Sau vài lời tán gẫu,
chuyện của Thẩm Ích và Tống Lạc Kỳ coi như đã minh bạch với tôi.
Anh thừa nhận thấy bóng dáng tôi năm 18 tuổi trong Tống Lạc Kỳ nên động lòng.
Tôi không khỏi thở dài, đàn ông đều thích trò "thay thế bóng hình" này sao?
Thích thân thể trẻ trung thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải lôi tôi vào.
Nhưng cũng tốt thôi.
Còn hơn mấy gã đàn ông cứng họng nói "chúng tôi trong sạch, tại người nhìn bẩn nên thấy gì cũng bẩn".
Những ngày sau đó, thi thoảng anh không về nhà.
Những hôm đó anh sẽ dùng tiền hay trang sức đắt tiền để xoa dịu tâm trạng tôi.
Đôi khi phải thừa nhận rằng.
Giá trị tình cảm đàn ông mang lại thực sự không bằng vàng bạc họ cho.
Cuộc đời là do mình sống,
quyền lựa chọn nằm trong tay bạn.
12
Đúng lúc tôi đếm từng ngày trôi qua,
Thẩm Ích gọi điện:
"Kim Việt, trong ngăn bí mật ở ngăn kéo thứ hai kệ sách thứ ba phòng sách có tài liệu, em có thể mang đến công ty gấp cho anh được không?"
Thực ra từ hôm đó,
Thẩm Ích hiếm khi nhờ vả tôi.
Xem ra hôm nay tài liệu này đặc biệt quan trọng.
Quả nhiên, khi tới công ty thấy ai nấy đều mặt mày uất ức mà không thể trút gi/ận.
Khi đi ngang phòng giải lao,
tôi nghe tiếng quát gi/ận dữ:
"Tống Lạc Kỳ, n/ão em có vấn đề à? Việc đơn giản thế mà cũng làm sai? In bảng báo giá chi phí công ty phát trong cuộc họp, em có biết hôm nay trong cuộc họp có ai không?"
"Mọi người thức đêm tăng ca suốt hai tháng trời, tất cả đều bị cái n/ão lợn của em phá hủy hết rồi!"
Khe cửa hé mở,
tôi và Tống Lạc Kỳ trong phòng chạm mắt nhau.
Cô ta không quan tâm đến sự trách móc của cấp trên, mở toang cửa, mắt đẫm lệ gi/ận dữ nhìn tôi:
"Chính chị gh/en tị em sống tốt hơn nên cố tình để mụ già này làm khó em trước mặt cả công ty phải không!"
Bộ dạng đi/ên cuồ/ng của cô ta khiến tôi nhịn cười không nổi.
Quản lý Trần bên trong vội chạy ra cúi đầu xin lỗi:
"Phu nhân, để cô thấy chuyện buồn cười rồi..."
Tôi đưa tài liệu Thẩm Ích cần trong túi cho cô ấy:
"Cô giúp tôi đưa lên trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ta."
Là người đi làm lâu năm, cô ấy hiểu ý ngay.
Khi chỉ còn tôi và Tống Lạc Kỳ trong phòng giải lao, tôi khóa cửa lại.
"Em bao nhiêu tuổi?"
Nước mắt cô ta không ngừng lăn trên má, giọng đầy khó hiểu:
"Hai mươi hai, trẻ hơn chị những mười ba tuổi!"
"Ồ, vậy nghĩa là Thẩm Ích lớn hơn em đúng mười ba tuổi. Tôi điều tra rồi, anh ấy bắt đầu tài trợ cho em từ năm nhất đại học, lúc đó em còn ba tháng nữa mới thành niên. Chưa đầu bốn tháng sau, qu/an h/ệ hai người đã từ nhà tài trợ thành tình nhân. Nói cách khác, em đã làm tiểu tam cho anh ấy hơn bốn năm rồi, phải không?"
Những ngày ở nhà, tôi đã tra lại những việc Thẩm Ích làm mấy năm qua.
Tống Lạc Kỳ không ngờ tôi biết rõ đến thế, nhưng vẫn bất mãn ưỡn cổ:
"Đúng thì sao? Anh ấy giúp em thoát khỏi nanh vuốt bi/ến th/ái của mẹ em, cũng là người dẫn em thấy thế giới rộng lớn. Anh nói sẽ tự tay giúp em lật từng trang cuốn sách thế giới! Nếu em không sinh muộn mười ba năm, Chúc Kim Việt, chị đã không thể cưới được anh ấy.