Cha mẹ Diên Tùy đã khuất.
Mẹ hắn trở thành Trân Phi, nhưng giấu kín sự tồn tại của Diên Tùy với hoàng đế.
Hoàng đế đã có mấy người con trai, m/áu mủ Diên Tùy lại đáng ngờ, nếu thật sự vào cung thì ch*t thế nào cũng không rõ. Trân Phi đã chuẩn bị đường lui cho hắn, chỉ cần hắn theo "di nguyện" của mẹ đến Hoài Nam, liền có thể sở hữu một vùng đất rộng lớn, làm lão già phú hộ ăn không ngồi rồi.
Nhưng Trân Phi không ngờ, Diên Tùy đi rồi lại quay về.
Hắn không cam lòng để cha mẹ ch*t không rõ nguyên do, muốn tìm ra chân tướng.
Từ một tên lính canh hạng bét của Trấn Phủ Ti, hắn từng bước leo lên cao. Hắn không sợ ch*t, nhanh chóng được lão thống lĩnh trọng dụng, có cơ hội vào cung diện kiến thánh thượng.
Rồi hắn thấy người mẹ đã ch*t từ lâu của mình tại Kim Loan điện.
Tất cả chân tướng đều phơi bày, hoàng đế cũng biết thân phận hắn, Diên Tùy cũng biết xuất thân nhơ bẩn của mình.
Dưới nước mắt van xin của Trân Phi, hoàng đế ban cho đứa con này chức thống lĩnh Trấn Phủ Ti, để hắn trở thành con d/ao của mình, thành đ/ao phủ thầm lặng của hoàng triều.
Bề ngoài tưởng chừng quyền cao chức trọng.
Kỳ thực chỉ là sự lợi dụng tột cùng của người cha dành cho đứa con không chút tình cảm.
Diên Tùy đưa tay ra.
Lúc này ta mới phát hiện, mình lại khóc.
"Kể chuyện của ta, nàng khóc cái gì?"
Ta nắm ch/ặt bàn tay hắn, áp sát vào má.
Rõ ràng là lần thứ hai nghe những chuyện này, nhưng ta vẫn thấy đ/au lòng khôn xiết.
Kiếp trước khi ta và Diên Tùy thật sự mở lòng, biết được quá khứ này thì mọi sự đã muộn. Hắn vì hoàng đế gi*t quá nhiều người, ban đầu là đáng gi*t, sau này cũng có kẻ không đáng ch*t.
Gian thần, trung thần, cô thần, nịnh thần...
Tội á/c chất chồng không gỡ, Lý Như Mộc chỉ khẽ đẩy một cái, vô số h/ận ùa lên nuốt chửng hắn.
Không phải Diên Tùy kém cờ, mà lúc ấy hắn đã không còn đường sống.
May thay, hiện tại tất cả vẫn kịp.
Ta nghẹn ngào muốn mở lời.
Diên Tùy bỗng lên tiếng.
Hắn nhìn ta, ánh mắt tựa vì sao, sáng rực một cách chưa từng thấy ở kiếp trước.
"Văn Linh, cả đời ta sống tựa như trò hề."
"Phụ thân, mẫu thân, cùng vị kia trên Kim Loan điện... cùng những huynh đệ chung dòng m/áu, không ai muốn ta sống. Hình như chỉ khi ta ch*t, mọi người mới vui vẻ."
"Nhưng nghĩ đến nàng, ta lại cảm thấy phải tiếp tục sống."
"Là nàng c/ứu ta từ trận tuyết lớn năm ấy. Lúc đó ta không biết mẫu thân vẫn còn sống, cũng không biết Hoài Nam có gì. Nhìn hai đồng tiền trên đất, ta nghĩ thôi ch*t cóng ở đây vậy."
"Nhưng nàng xuất hiện, còn cho ta một cái túi thơm. Tất cả mọi thứ, nàng đều không ngần ngại trao cho ta."
"Ta liền nghĩ, không thể ch*t được, số tiền này của nàng đã m/ua mạng ta rồi."
"Ta phải sống."
"Rồi ta sống sót, lại được gặp nàng."
Ta nghẹn giọng: "Vậy vì ta mà tiếp tục sống nhé."
Hắn khẽ nắm tay ta, giọng dịu dàng đủ làm tan chảy lòng người:
"Ừ, ta sẽ vì nàng mà sống."
**Chương 17**
Ta không biết Diên Tùy đã làm gì.
Nhưng thanh danh Trấn Phủ Ti bỗng nhiên trở nên tốt đẹp một cách kỳ lạ.
Ta ngồi trong tửu lầu, nghe thư sinh kể chuyện tán dương nghĩa cử của Trấn Phủ Ti.
Ta bước ra phố, kỵ binh áo đen đ/á/nh trống thu hút trẻ mồ côi đến phía đông thành nhận cháo gạo do thống lĩnh Diên bố thí.
Dần dà, nhắc đến Diên Tùy không chỉ còn là Diêm La sống khét tiếng, mà xuất hiện những tiếng nói khác.
Có kẻ nói Trấn Phủ Thi thỉnh thoảng giúp tuần tra đêm, bắt được nhiều tr/ộm. Lại có người bảo hỏa hoạn Tây Phường trước đây, Trấn Phủ Ti là nha môn đầu tiên đến c/ứu hỏa.
Lại có người nói gần đây thống lĩnh Diên không còn phi ngựa trên phố, lần trước gặp bọn công tử bột suýt giày xéo trẻ nhỏ, còn bị thống lĩnh Diên một roj quất ngã.
Nhưng thanh danh trong dân gian rốt cuộc chỉ là phần nhỏ bé.
Diên Tùy trong triều vẫn mang tiếng x/ấu, bởi quá khứ hắn thật sự ngang ngược ngạo mạn, quan viên không dễ bị lừa như bách tính.
Nhưng không sao, Diên Tùy làm, ta có thể thay hắn nói.
Ta bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong các buổi giao lưu của quyền quý thế gia, mượn thông tin sở thích các phu nhân quý nữ do Trấn Phủ Ti thăm dò, âm thầm gia nhập giới quý tộc của họ.
Rồi vô tình hữu ý nhắc đến sự thay đổi của Diên Tùy.
Diên Tùy gặp Tuân thái sư, tự mình tạ tội vì hành vi vô lễ trước đây.
Trong cuộc săn mùa đông, Trần tướng quân suýt trúng tên lạc, chính Diên Tùy ném ki/ếm che chở cho ông.
Tất nhiên quan trọng nhất là th/ủ đo/ạn Trấn Phủ Ti không còn tà/n nh/ẫn như trước, ít nhất trước khi định tội, Diên Tùy không dễ dàng tr/a t/ấn, người vô tội không còn biến sắc khi nghe nhắc đến.
Thỉnh thoảng, ta cũng gặp Lý Như Mộc.
Ta tưởng hắn sẽ cãi lại, nào ngờ hắn nghe rất chăm chú.
Chỉ khi kết thúc mới gọi ta: "Văn Linh, nàng rõ ràng biết đây đều là uổng công."
Ta quay lại nhìn hắn: "Có uổng công hay không, cứ thử mới biết."
Hắn không nói nữa, trong mắt ánh lên tia sáng mờ ảo khó hiểu khi nhìn ta.
Ta biết, động tác của Lý Như Mộc cũng nhanh hơn.
Như hắn là biến số đối với ta.
Thì ta cũng là biến số đối với hắn.
Chúng ta đều không thể để mọi thứ diễn ra theo kịch bản cũ.
Ai chiếm được thế chủ động trước, người đó thắng.
Thế nên khi xuân về, tấu chương tố cáo thái tử hoang d/âm vô độ, tư thông với bề tôi đã nằm trên bàn hoàng đế.
**Chương 18**
Thái tử bị phế truất không phải vì một tờ tấu chương.
Mà do lời vô tâm suốt nửa năm của quý phi, do những lần tư hội với bề tôi của thái tử bị Trấn Phủ Ti điều tra được, càng do lòng đa nghi của hoàng đế già nua sinh q/uỷ.
Tề Vương vươn lên thành ứng viên sáng giá nhất cho ngôi thái tử.
Địa vị Văn Thụy cũng lên như diều gặp gió.
Dù tháng tư mới thành hôn, nhưng hôn sự của nàng do hoàng đế và quý phi tự tay định đoạt, không còn sai sót.
Nàng lên như cồn, ta không còn Diên Tùy ngang ngược chống lưng, đành tạm lánh nhuệ khí.
Văn Thụy đắc ý lắm, thấy ta đi qua hành lang liền sai tỳ nữ gọi lại, bảo ta trèo lên cây hái hoa du làm canh.
Ta ngẩng đầu nhìn cây du, bước lên thang.