Tôi giúp hắn ki/ếm được bao nhiêu, thì cũng có thể khiến hắn mất sạch bấy nhiêu.
"SevenO" về cơ bản là toàn bộ tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân của chúng tôi. Chúng tôi đã dốc hết tâm huyết vun đắp đến nay, mà hắn chẳng muốn để lại cho tôi dù chỉ một chút tàn canh. Tôi không ngại lật mặt bàn luôn.
Chiếm lĩnh cửa hàng đầu tiên đã ngốn gần hết phân nửa số vốn của tôi.
Đến cửa hàng thứ hai, tôi đã chuẩn bị tinh thần v/ay mượn Hàn Giai. Không ngờ ông chủ cửa hàng sau vài lần gặp mặt, biết tôi là bà chủ tiệm bên cạnh, nghe tin tôi muốn triệt hạ chính cửa hiệu nhà mình liền bật cười: "Cô đúng là ăn cây táo rào cây sung thật đấy".
Tôi cười theo đáp: "Đâu có, em đang đ/ấm mạnh vào mặt đấy chứ".
Chẳng giấu giếm gì, tôi kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ông chủ nghe. Cuối cùng ông ấy giảm giá cho tôi 20%, vừa vặn rút sạch số tiền tiết kiệm còn lại.
Sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cửa hàng, tôi và Hàn Giai nhìn nhau, biết rằng bước đầu tiên trong kế hoạch đã thành công.
Chiều hôm đó, mẹ chồng nhắn tin đay nghiến trên WeChat, nói rằng bà đã biết chuyện tôi mở cửa hàng, đúng là đồ vo/ng ân bội nghĩa, phụ công bà chăm sóc tôi trong suốt thời gian phẫu thuật.
Tôi nhất quyết định đăng tất cả tin nhắn bà ta dụ dỗ tôi đồng ý đẻ thuê vào nhóm gia tộc nhà họ. Mới phát hiện mình đã bị xóa khỏi nhóm từ mấy ngày trước.
Thoáng chốc, tôi bật cười. Nghĩ lại, tôi không đăng những lời đ/ộc địa của bà lão này nữa.
Xét cho cùng, trong kế hoạch của tôi, tự tay hủy diệt "SevenO", hủy diệt tất cả những gì tôi từng cống hiến cho gia đình Tôn Dương, còn thỏa mãn hơn việc đăng chat log giải h/ận.
8.
"SevenO" là thương hiệu thời trang nữ nhắm đến phân khúc trung, một chiếc áo phông cũng có giá khoảng hai trăm tệ.
Sau khi chiếm được hai cửa hàng, ngày nào tôi cũng thức trắng đêm. Ban ngày thiết kế quần áo, đêm tối lo thiết kế nội thất, thân thể ngày càng suy nhược, đi vài bước đã hoa mắt chóng mặt.
Nhưng do ngân sách eo hẹp, vật liệu trang trí cửa hàng cứ giảm dần giảm mãi.
Chạy vật liệu thị trường cực kỳ vất vả, mấy ngày đó tôi ngại rủ Hàn Giai đi cùng, tự mình cắn răng mặc cả với đủ loại thương gia.
Mặt khác, để nắm bắt tin tức về Tôn Dương toàn diện, tôi nhịn tủi hổ không xóa mẹ chồng. Thi thoảng lướt facebook vẫn thấy bà lão đăng status đ/á xoáy tôi, nào là "đàn bà không trọn vẹn", nào là "bất hiếu có ba, không con là lớn nhất".
Vừa chịu đựng những đò/n tấn công tinh thần của mẹ chồng, vừa mòn mỏi chạy khắp các chợ vật liệu. Tính ra vừa uất ức đầy bụng, vừa không đủ tiền trang trí đắt đỏ, đúng là một cổ hai tròng.
Mãi đến một tuần sau, Hàn Giai tìm tôi đưa một tấm thẻ.
Cô ấy nói ở tuổi tứ tuần, gia đình viên mãn, bản thân vẫn được chiều chuộng như trẻ con, muốn cùng tôi gây dựng sự nghiệp nên quyết định đầu tư tiền trang trí, đổi lại sau này lợi nhuận cửa hàng phải chia đôi cho cô.
Hàn Giai nói rất nghiêm túc, đáng tiếc giọng điệu còn non nớt, tôi nghe phát hiện ngay là cô ấy học thuộc lòng kịch bản sẵn.
Nhưng khi nhận lấy tấm thẻ, quay lưng đi, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.
Kể từ đó, việc trang trí cửa hàng coi như ổn thỏa. Nhờ vốn đầu tư của Hàn Giai, vật liệu được nâng cấp hẳn một bậc. Từ nội thất đến ánh đền đều là tông ấm áp, phong cách tổng thể ấm cúng thân thiện, mang đến cảm giác như một "ngôi nhà".
Lúc này, lô hàng đầu tiên của tôi vừa mới về.
Tôi định giá vừa phải, cùng loại rẻ hơn "SevenO" vài chục tệ, chất lượng đạt chuẩn cao cấp nhưng giá thành phá sản. Dù online không mấy nổi bật nhưng offline chỉ vài ngày đã nổi tiếng từ khu vực ra toàn thành phố. Khách hàng chủ yếu là sinh viên nữ và dân văn phòng ưa chuộng chất lượng giá rẻ.
Trái ngược hoàn toàn, cửa hàng "SevenO" bên cạnh ảm đạm thê lương. Khiến Tôn Dương phải nhắn tin m/ắng tôi là đi/ên, cứ ép giá vô tội vạ không tính toán chi phí thế này thì đứa nào cũng chẳng ki/ếm được đồng nào.
Hắn vẫn chưa nhận ra: Tôi không muốn chia tiền của hắn.
Tôi chỉ muốn hắn trắng tay mà thôi.
Mặt trận online tôi cũng không bỏ sót.
Nhiều sản phẩm giai đoạn đầu của Tôn Dương nổi tiếng là nhờ tôi thiết kế. Nhưng sau này để ki/ếm tiền, hắn toàn đi sao chép mẫu hot của các hãng. Tôi nhiều lần khuyên can, thậm chí cãi vã cũng không dập tắt được lòng tham bốc ch/áy vì tiền của hắn. Danh tiếng "SevenO" cũng bắt đầu lao dốc.
Vốn dĩ trong ngành thiết kế, chuyện đạo nhái không ai nói toạc ra, chỉ cần không quá lộ liễu thì đều ngầm hiểu với nhau.
Nhưng giờ đây, giữa tôi và Tôn Dương chẳng còn tình nghĩa gì để giữ.
Tôi chọn một ngày cuối tuần, đăng lên mạng đoạn chat Tôn Dương ra lệnh nhân viên sưu tầm mẫu quần áo hot để đạo nhái, cùng bản phác thảo do chính tay hắn vẽ lại từ thiết kế của một thương hiệu khác.
Lập tức, giới thời trang online dậy sóng.
Các cửa hàng cùng ngành đồng loạt tẩy chay. Dư luận phẫn nộ, shop Taobao cũng bị báo cáo lên nền tảng, buộc phải đóng cửa chỉnh đốn hạ sản phẩm.
Hậu quả trực tiếp là doanh số shop online của Tôn Dương sụt giảm nghiêm trọng.
Không chỉ mẹ chồng, ngay cả Tôn Dương cũng đăng status công khai chỉ trích tôi.
Đương nhiên, đây cũng là lúc tôi tiến gần nhất đến chiến thắng.
Ba ngày sau, Tôn Dương tìm đến tôi.
Đây là lần đầu chúng tôi gặp mặt trực tiếp sau khi đổ vỡ.
9.
Quán cà phê yên tĩnh vang vọng tiếng ve kêu hè.
Gặp lại sau bao ngày, Tôn Dương trông tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn sắc lẹm. Sau vài câu xã giao giả tạo, hắn đưa ra đề nghị.
Hắn nói có thể nhường Hân Hân cho tôi, tài sản hôn nhân cũng chia năm mươi năm mươi.
Tôi lật giở tờ thỏa thuận hắn đưa, không thèm đọc mà chỉ chăm chăm nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý. Đợi đến khi ánh mắt Tôn Dương lộ vẻ khó chịu, tôi mới thong thả nhấp ngụm latte, nói: "Hào phóng thế này, phải chăng vì mọi chuyện với Tiền Vân Vân đang tiến triển tốt đẹp?"
Thoáng chốc, nét mặt Tôn Dương biến sắc.
Tôi đẩy hợp đồng về phía hắn, ngả người trên ghế vừa cười quan sát thần sắc hắn vừa nói: "Bạn thân em dò được rồi, nhà Tiền Vân Vân gia thế rất khá phải không? Đại tình thánh Tôn Dương, lần này là nghiêm túc rồi chứ?"